Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 245

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lần trước bọn họ đều tới đây, chỉ là không đi vào. Lần này chẳng mất bao lâu, đi đến nơi này một cách quen thuộc.

Một nhóm người được dẫn vào trong phòng, Tiểu Bảo nhìn thấy Lưu Dịch, cậu bé liền chạy tới.

“Chú! Chú!”

“Đây...” Lưu Dịch trả lời, sau đó vươn tay ôm lấy Tiểu Bảo, trên khuôn mặt lạnh lùng có vài tia ôn nhu.

“Chú ơi, đã mấy ngày rồi Tiểu Bảo không nhìn thấy chú, Tiểu Bảo rất nhớ chú.” Tiểu Bảo nói với giọng tủi thân.

“Phải không đấy, đã mấy ngày rồi sao?” Lưu Dịch bật cười, đứa trẻ này thật không có khái niệm thời gian gì cả, rõ ràng bọn họ đã rất lâu không gặp nhau rồi, vậy mà qua miệng của cậu bé thì lại biến thành vài ngày.

“Dạ, đúng vậy.” Tiểu Bảo trịnh trọng gật đầu.

“Chú cũng rất nhớ cháu, dạo này chú còn tìm rất nhiều đồ chơi cho cháu nữa. Một lát bảo A Đông đi lấy cho cháu xem, được không?”

A Đông nghe thấy vậy, làm gì còn cần Lưu Dịch nhắc nhở, anh tự giác đi ra ngoài đến chỗ xe đậu và lấy ra vài thứ.

“Dạ.”

“Tiểu Bảo, rốt cuộc thì con nhớ chú Lưu hay là nhớ những món đồ chơi mà chú ấy cho con vậy?” Không biết cái miệng của Tiểu Bảo giống ai, gì cũng nói được. Sở Y Nhất cười thầm.

“Mẹ à, không phải giống nhau cả sao, nhớ chú Lưu chính là nhớ đồ chơi mà?”

“Ha ha.”

Không sai, không sai.

Sở Y Nhất không giỏi gọi đồ ăn, cho nên Lưu Dịch nhờ người sắp xếp rồi mới mang lên. Lần này đổi thành một cái bàn lớn hơn, không gian cũng rộng hơn rất nhiều.

Ánh mắt của Cố Hướng Đông có chút tối sầm, anh không tin nơi này không có liên quan gì đến Lưu Dịch. Kỳ thật dù thế nào đi nữa, nơi này không được phép tồn tại vào lúc này. Thế nhưng Lưu Dịch đã nắm thóp anh rồi, dẫn một người làm trong hệ thống cảnh sát qua đây, là vì không sợ hay muốn thăm dò?

“Cố Hướng Đông, anh ngơ ngác gì thế, đồ ăn được dọn lên hết rồi, ăn thôi.” Sở Y Nhất nhìn thấy Cố Hướng Đông đang trầm ngâm suy tư, cô dùng cánh tay thúc anh.

“Được.”

“Cục trưởng Cố chắc sẽ không nghĩ tới công việc trong lúc đang ăn cơm đấy chứ, như vậy thì thật là kính trọng nghề nghiệp?” Lưu Dịch vốn đang dựa lưng vào ghế, trong lúc đang nói thì ngồi thẳng dậy. Đổng Như Vân dùng nước nóng tráng sơ qua chén đũa của Lưu Dịch, sau đó đặt trước mặt của anh ấy.

Lưu Dịch đã quen, vẻ mặt không chút thay đổi.

Sở Y Nhất liếc nhìn một cái rồi quay đi chỗ khác. Kể từ lúc bước vào căn phòng này cho đến hiện tại, Đổng Như Vân không hề chủ động nói với mình một câu. Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng hơi khó chịu, cũng chẳng ừ hử gì.

Nhìn dáng vẻ ân cần của Đổng Như Vân lúc này, động tác tự nhiên quen thuộc, cho thấy đây không phải lần đầu tiên làm chuyện đó. Nhưng mà, cũng đâu cần phải đối xử xa lạ với cô như thế. Thôi bỏ đi, cuộc đời nếu như lần đầu gặp gỡ!

“Anh Lưu nói đùa rồi, hôm nay là thời gian dành cho người trong gia đình.”

Nghe vậy, Sở Y Nhất quay đầu lại và mỉm cười với Cố Hướng Đông.

“ Tôi nghe nói Cục trưởng Cố bị thương khi làm nhiệm vụ trước đó, cấp trên đều biết về những việc làm anh hùng của Cục trưởng Cố, ước chừng chẳng bao lâu nữa cậu sẽ được tuyên dương thôi.” Chỉ riêng mỗi Cố Hướng Đông, thái độ làm việc, phẩm chất, năng lực, Lưu Dịch vô cùng ngưỡng mộ. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy Cố Hướng Đông đi cùng với cô gái ấy, điều này như đ.â.m vào dây thần kinh của anh.

“Vậy sao, tin tức của anh Lưu thật là nhạy bén.” Cố Hướng Đông không muốn nói nhiều về những chuyện này, suy cho cùng cô vợ nhỏ của anh cũng đã rất tức giận bởi vì anh bị thương.

“Nào, dùng trà thay rượu, chúc mừng trước Cục trưởng Cố.” Lưu Dịch cầm cốc lên, đề nghị mọi người chạm ly.

“Có gì đáng để chúc mừng đâu, cánh tay của mình thì bị thương, nỗi khổ thế nào cũng chỉ có mình mình biết, em không muốn anh được biểu dương như vậy.” Sở Y Nhất không vui, nhưng cô vẫn gắp cho Cố Hướng Đông và Tiểu Bảo những món ăn cô thấy ngon.

“Rồi, về sau anh sẽ cẩn thận hơn.” Cố Hướng Đông nhỏ giọng nói.

Sở Y Nhất nhìn Cố Hướng Đông bằng ánh mắt “ vậy cũng khác gì đâu ”.

“Anh cũng ăn đi, cảm ơn anh đã đến cỗ vũ cho tiết mục của chúng tôi. Anh xem dáng vẻ thận trọng của giám đốc Vương đi, nghĩ tới thấy thật buồn cười.” Sở Y Nhất nói xong, cô đổi đôi đũa khác và gắp đồ ăn cho Lưu Dịch. Chẳng biết trùng hợp thế nào, Đổng Như Vân cũng gắp một miếng cho Lưu Dịch.

Hai đôi đũa chạm vào nhau, Sở Y Nhất ngẩng đầu nhìn Đổng Như Vân, Đổng Như Vân cũng nhìn về phía Sở Y Nhất, Sở Y Nhất mở miệng trước: “ Tôi thấy vẫn nên ăn phần ăn của mình thì hơn, bên đó có người chăm rồi.” Nói xong, cô bỏ thức ăn vào trong chén của mình.

Cố Hướng Đông dùng đũa của anh gắp thức ăn cho Sở Y Nhất.

Lưu Dịch liếc nhìn Đổng Như Vân rất nhanh, không ai kịp nhân ra. Trong lòng của Đổng Như Vân giật thót, cô biết Lưu Dịch không hài lòng với cách làm của mình.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 245