“Y Nhất à, tôi kính cô một ly, cảm ơn sự chiếu cố của cô.” Đổng Như Vân hít một hơi thật sâu và đứng dậy với chiếc ly trên tay.
“À, ừ, tôi không biết uống rượu, tôi dùng trà kính cô một ly.” Sở Y Nhất không ngờ Đổng Thiếu n lại đột nhiên uống với mình, có chút bối rối, cô bưng tách trà đứng dậy.
“Vậy thì sao được, tôi uống rượu cô uống trà, không hợp lắm!” Trái tim của Đổng Như Vân như thắt lại.
“Ờ…”
“Cô không cần phải cảm ơn tôi, tôi giúp cô vốn dĩ cũng không phải là để cô cảm ơn hoặc muốn cô làm gì đó, nên cô không cần phải kính tôi một ly đâu.” Sở Y Nhất cảm thấy tính khí của Đổng Như Vân rất kỳ lạ, như thể đang nhắm vào mình. Nếu đã như thế, vậy thì không cần phải duy trì sự tương thân tương ái này làm gì nữa.
Sở Y Nhất nói xong, cô tự ngồi xuống, thật tình không hiểu đang làm gì.
Đổng Như Vân đứng ở đó với ly rượu trong tay, vẻ mặt vô cùng bối rối. Trước giờ, Sở Y Nhất vẫn luôn chăm sóc rất tốt cho cô, không ngờ rằng ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, Sở Y Nhất lại khiến cô không biết nên rút lui như thế nào.
Từ góc nhìn của Đổng Như Vân, ánh mắt của Lưu Dịch cụp xống, đôi chân mày hơi nhăn lại, chắc trong lòng anh cảm thấy không thoải mái. Đổng Như Vân còn tưởng rằng Lưu Dịch đang tức giận Sở Y Nhất.
“Nếu như cô không muốn uống cũng không sao cả, tôi cũng phải biểu đạt một chút tâm ý của mình.” Đổng Như Vân cố chấp hốc cạn ly rượu trong tay, rượu vào miệng vừa cay vừa đắng, khiến cho nước mắt cô cũng rơi ra ngoài.
“Không cần đâu, cô sống tốt là được.” Sở Y Nhất cuối cùng cũng không đành lòng ngó lơ Đổng Như Vân.
“Ăn cũng gần xong rồi, Lưu Dịch, hôm nay chúng giải tán thôi, lần sau hẹn tiếp nhé?”
“Được! Vậy thì về nghỉ ngơi đi, mệt cả ngày rồi.” Giọng nói của Lưu Dịch không có gì khác thường.
“Ừ, Tiểu Bảo, chào tạm biệt chú đi con.”
“Chú ơi, khi nào chú lại đến chơi với cháu?”
“Nếu Tiểu Bảo nhớ chú, bảo bố cháu gọi điện thoại cho chú, chú sẽ đến thăm cháu, vậy có được không?”
Tiểu Bảo nhìn bố mình, thấy bố không phản đối, cậu bé nhanh chóng quay người lại và trả lời với Lưu Dịch: “Vâng ạ, vậy thì khi nào cháu nhớ chú, cháu sẽ gọi điện cho chú.”
Lần này dù nói thế nào Lưu Dịch cũng không để Sở Y Nhất trả tiền, anh hối thục bọn họ rời đi. Sở Y Nhất cũng không khách sáo, tóm lại sau này vẫn còn cơ hội.
Nhìn gia đình ba người bọn họ rời khỏi sân, sắc mặt của Lưu Dịch lập tức lạnh lẽo.
“A Đông?”
“Vâng, thưa ngài.” A Đông đứng sau Lưu Dịch với đôi tay đang áp sát vào người.
“Gửi cô ấy đi đi, không cần phải ở bên cạnh tôi nữa.”
“Vâng.”
A Đông không cần hỏi cũng biết người mà Lưu Dịch đang nói đến là ai. Với thân phận là người luôn đi theo bên cạnh Lưu Dịch, không dám nói hiểu rõ Lưu Dịch mồn một, nhưng cũng hiểu rõ tính khí của Lưu Dịch..
Lưu Dịch đối xử với cô gái họ Sở này rất khác biệt, theo A Đông hiểu thì đó là sự thiện cảm và yêu thích, chứ không hẳn là tình yêu nam nữ. Dù sao cô gái họ Sở đó cũng là người đã có gia đình, nhưng cũng không thể khẳng định một trăm phần trăm. Có điều, người như Lưu Dịch đây nếu muốn một thứ gì đó thì còn cần phải suy nghĩ nhiều như vậy sao?
Cô gái Đổng Như Vân thông minh, có tham vọng nhưng lại quên mất lợi thế ban đầu. Sở dĩ có thể ở bên cạnh Lưu Dịch là vì quan hệ của Sở Y Nhất, cô gái đó mới có cơ hội như vậy. Nếu không có Sở Y Nhất, Lưu Dịch cũng sẽ không nhìn cô gái đó dù chỉ là một ánh mắt. Người không may mắn nhiều như vậy, liệu có thể giúp xuể hay không?
Hoặc nên nói là, cô gái đó đã không nhìn rõ được vị trí của chính mình, cho rằng ở bên cạnh Lưu Dịch là có thể muốn làm gì thì làm? Vậy thì phải xem người mà mình muốn nhắm tới là ai đã!
An Lương không hề thấy tiếc thay cho Đổng Như Vân một chút nào, bởi vì chính bản thân cô ấy đã không trân trọng, nói cho cùng là không đủ thông minh.
“Em sao thế? Không vui à?” Cố Hướng Đông nhìn cô vợ nhỏ không có mấy hứng thú, anh nắm tay cô và hỏi.
“Em thật không hiểu nổi, rốt cuộc là vì sao? Đã bao lâu rồi bọn em không gặp nhau? Tại sao mối quan hệ của bọn em lại trở nên như thế này, những tình nghĩa giữa người với người đâu rồi!” Sở Y Nhất tức giận, nói cô không giận là không thể nào.
“Mới đầu, vào cái ngày lạnh giá đó, em dẫn Tiểu Bảo đi gửi đồ cho cô ấy, khuôn mặt của Tiểu Bảo lạnh đến nỗi đỏ cả lên. Hôm nay gặp nhau, anh thấy cô ấy có nhìn Tiểu Bảo dù chỉ là một ánh mắt hay không, có chào Tiểu Bảo hay không?”
Đối xử với cô như thế nào cũng được, nhưng nếu như cũng đối xử với trẻ con như vậy,
“Có lẽ cô ấy đã tìm thấy điều quan trọng nhất đối với mình nên đã từ bỏ mối quan hệ bạn bè đã từng có giữa em và cô ấy.”