“Hiểu rồi.” Hóa ra bản thân cô cũng là người bị bỏ rơi. Người đi chỗ cao, nước chảy chỗ thấp, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, không nên miễn cường.
“Vợ à, chúng ta về xã Hòa Bình đi, dù sao ngày mai cũng nghỉ mà!” Nhìn thấy tâm trạng của cô vợ nhỏ không tốt, Cố Hướng Đông muốn đưa cô đi chơi cho thoải mái. Đúng lúc cần báo cáo sau Tết, đã lâu rồi bọn họ không về.
“Hả? Sao lại đột nhiên như thế, em còn chưa chuẩn bị gì nữa.” Sở Y Nhất hơi bất ngờ, cô lập tức định hình lại, ngồi thẳng người nhìn Cố Hướng Đông.
“Về nhà của chúng ta thì cần chuẩn bị gì chứ? Em xách người theo là được rồi.”
“Hôm nay về hay là ngày mai về? Hay là bây giờ chúng ta về nhà thu dọn đồ đạc rồi hãy đi? Tiểu Vương, vậy có được không?”
“Em thì không thành vấn đề, chị dâu.”
“Vậy cậu lái xe nhanh một chút, chở chúng tôi về nhà thu dọn đồ đạc.” Sở Y Nhất hơi kích động, ổ vàng bạc không bằng cũi chó của chính mình. Trong lòng cô, căn nhà nhỏ ở xã Hòa Bình mới là nhà của cô, là nơi mang theo tất cả hành trình phát triển khi cô đến với thời đại này. Ngoài ra còn có mẹ cả Tôn, mẹ chồng của cô, một người thấu hiểu và ủng hộ cô.
Khi xe đến xã Hòa Bình, nhìn những cánh đồng quen thuộc phủ đầy những cây lúa mì xanh tươi, trong lòng cô cảm thấy thật hạnh phúc, đây thật sự là một chuyến đi nói đi là đi!
“Anh Tiểu Xuyên, anh Tiểu Trụ, em về rồi này!” Khi Tiểu Bảo vào tới trong sân của nhà họ Cố, cậu bé bắt đầu tìm kiếm hai người anh của mình.
Thay vì Cố Tiểu Xuyên và Cố Tiểu Trụ chạy ra, rốt cuộc người bước ra lại là mẹ cả Tôn.
“Ôi trời, đang yên lành sao lại về đây?” Mẹ cả Tôn nhìn Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất ở trong sân nhà, bà vui vẻ bế Tiểu Bảo lên, thế nhưng bế cả nửa ngày vẫn không thể nhấc lên nổi.
“Mẹ, Tiểu Bảo lớn rồi, mẹ không cần phải bế thằng bé nữa đâu, không khéo lại làm mẹ cụp lưng nữa, giờ mà báo đáp khó khăn lắm đấy.” Sở Y Nhất nhìn mẹ cả Tôn nói.
“Mẹ còn chưa nói với con đấy? Sao con về không nói trước với mẹ một tiếng? Mẹ chưa chuẩn bị gì cả.” Mẹ cả Tôn oán trách Sở Y Nhất, đồ đạc trong căn phòng của bọn họ vẫn còn chưa được dọn dẹp.
“Mẹ, lời mẹ nói rất giống với những gì Y Nhất đã nói. Khi con hỏi cô ấy có muốn về hay không, câu đầu tiên cô ấy nói thật sự rất giống mẹ đã nói, hai người thật là ngầm hiểu nhau mà.” Nhìn thấy mẹ mình và cô vợ nhỏ của mình vui vẻ bên nhau, khỏi phải nói trong lòng của Cố Hướng Đông hạnh phúc biết chừng nào.
“Đó chẳng phải là chuyện bình thường hay sao, có gì phải ngạc nhiên chứ?” Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng mẹ cả Tôn cũng rất vui, “Hai đứa đói rồi phải không? Mẹ đi làm cơm cho hai đứa ăn nhé.”
Mẹ cả Tôn xoa đầu của Tiểu Bảo rồi đi vào bếp. Bởi vì còn phải về nhà riêng của bọn họ nên bọn họ không xách theo đồ đạc gì nhiều, chỉ cầm một ít đồ mà người nhà đã chuẩn bị.
“Tiểu Vương, hay là cậu nghỉ ngơi một đêm ở bên nhà của chúng tôi đi, sáng mai rồi hẵng đi?”
“Vâng, được ạ, chị dâu, em nghe chị hết.”
…
Năm sau, người nhà họ Cố cảm thấy tuổi tác của mẹ cả Tôn cũng đã lớn rồi, nên bọn họ không cho bà ấy ra ngoài đồng làm ruộng kiếm công điểm nữa, chỉ cần ở nhà chăm sóc cho đàn cháu là được. Hiện tại trời đã tối, người nhà họ Cố cũng về lại nhà của mình.
Sở Y Nhất chào hỏi với từng người, nhưng cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Đợi khi đến giờ ăn cơm, mọi người quây quần bên nhau, lúc này Sở Y Nhất mới hiểu ra, Trần Chiêu Đệ đâu?
Cô lại nhìn Cố Kiến Quốc, sắc mặt của anh ấy rất kém, gầy đi rất nhiều. Vốn dĩ anh cũng không phải là người thích nói cho lắm, giờ cảm giác anh còn trầm lặng hơn nữa.
Cố Kiến Quốc và Trần Chiêu Đệ lại cãi nhau? Trần Chiêu Đệ đã trở về nhà của bố mẹ cô ấy lần nữa?
“Mẹ, Trần Chiêu Đệ đâu rồi? Lại cãi nhau sao?” Trong bữa ăn, Sở Y Nhất khẽ hỏi mẹ cả Tôn.
“Hai đứa nó đã ly hôn, Trần Chiêu Đệ trở về nhà của mẹ đẻ rồi.” Sắc mặt mẹ cả Tôn cũng có chút khó coi.
“Hả?” Sở Y Nhất lúc này mới sững sờ, tuy rằng cô luôn cảm thấy hai người bọn họ hay giày vò nhau, chi bằng ly hôn cho xong, mọi người ai nấy cũng thoải mái. Tuy nhiên, cô cũng không ngờ rằng bọn họ thật sự có thể ly hôn, hơn nữa Trần Chiêu Đệ còn đồng ý.
“Tại sao lại trực tiếp ly hôn rồi à, Trần Chiêu Đệ cứ thế mà đi sao mẹ?” Không cần đòi cái gì? Cảm giác không giống phong cách của Trần Chiêu Đệ!
“Sau khi ba đứa đón Tết và rời khỏi đây, hai đứa nó không ngừng cãi cọ. Trong nhà cứ cách ba ngày thì cãi một trận nhỏ, cách năm ngày thì cãi trận lớn, cuối cùng chính bản thân Trần Chiêu Đệ nói rằng không muốn tiếp tục sống chung với Cố Kiến Quốc nữa, hai đứa nó muốn ly hôn.