“Thật ra thím cũng không hiểu, đại khái là bọn họ không thể giải quyết được, hai người chia xa hạnh phúc hơn khi ở cùng với nhau.”
“Chia xa rồi, bọn họ sẽ hạnh phúc hơn? Sẽ không cãi nhau nữa?”
“Chắc là như vậy đấy.” Sở Y Nhất thật sự không muốn nói dối đứa trẻ, nhưng nếu không nói như vậy thì cô nên trả lời Cố Tiểu Xuyên thế nào đây.
“Thím à, nếu như vậy mà khiến cho bố cháu và mẹ cháu không cãi nhau nữa, có thể vui vẻ hơn, vậy thì cứ thế đi. Cháu sẽ sống với bà nội, cháu không muốn trở thành vướng bận.” Cố Tiểu Xuyên dùng sức lau nước mắt, trọng giọng nói vẫn còn tiếng nấc cụt.
Sở Y Nhất nhìn Cố Tiểu Xuyên trước mặt, người rõ ràng đang đau đớn thế kia, nhưng vẫn hiểu chuyện và cảm thông cho bố mẹ, trong lòng cô như muốn vỡ nát. Cô sai rồi, mới đầu cô cảm thấy Cố Kiến Quốc và Trần Chiêu Đệ sống với nhau như vậy, chi bằng tách ra đi, nhưng giờ khi nhìn thấy Cố Tiểu Xuyên, cô cảm thấy mình đã sai. Trong chuyện này, Cố Tiểu Xuyên là người bị tổn thương nhiều nhất, nhưng Cố Kiến Quốc và Trần Chiêu Đệ đang bận giải quyết cảm xúc riêng của bọn họ, không một ai quan tâm đến đứa trẻ.
Lúc Sở Y Nhất ôm Cố Tiểu Xuyên, trong lòng cô cảm thấy buồn bực.
“Thím à, cháu vẫn có thể đi tìm mẹ của cháu được không?” Cố Tiểu Xuyên ngây ngô hỏi.
“Được chứ, bất kể mẹ cháu ở đâu, mẹ cháu vẫn mãi là mẹ của cháu, điều này không một ai có thể thay đổi được. Tuy nhiên, cháu cũng cần phải xem mẹ cháu có tiện hay không, dù gì bây giờ mẹ cháu không phải sống một mình, chúng ta cố gắng không nên tạo thêm phiền phức cho mẹ cháu, có biết không?”
“Cháu nhớ rồi.”
Sở Y Nhất cảm thấy tại sao dạo này cô luôn phải gặp những chuyện buồn bực. Vốn dĩ vì chuyện của Đổng Như Vân nên cô muốn quay về nhà để thư giãn tâm trạng, không ngờ rằng vừa về lại gặp chuyện của Cố Kiến Quốc và Trần Chiêu Đệ, thật sự phiền càng thêm muộn, đã kẹt lại còn nghẹt. Cô nhận ra việc mình quay trở về nhà sau khi ăn cơm ở bên nhà họ Cố là một ý kiến tồi.
“Mẹ, hôm nay anh Tiểu Xuyên khóc rất đau lòng. Con nói chuyện với anh ấy mà anh ấy phớt lờ con.” Tiểu Bảo đang nằm trong vòng tay của Cố Hướng Đông, trông rất nhỏ nhắn, tâm trạng của cậu bé hơi sợi hãi và không vui. “Mẹ, mẹ và bố cũng sẽ chia xa giống gia đình bác cả sao, sau này cũng sẽ không cần Tiểu Bảo nữa ư?”
“Không đâu.”
“Không đâu.”
Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất cùng đồng thanh, chỉ là ý của mỗi người thì hơi khác nhau một chút. Ý của Sở Y Nhất là, lỡ như có đi đến bước này, cô sẽ không bỏ rơi Tiểu Bảo. Còn ý của Cố Hướng Đông thì lại là, anh sẽ không cách xa Sở Y Nhất, kiên quyết sẽ không!
“Tiểu Bảo, còn không cần sợ, bố và mẹ sẽ mãi mãi ở bên nhau, cùng nhìn Tiểu Bảo lớn lên.” Cố Hướng Đông lắc đứa trẻ trong vòng tay của mình và an ủi.
“Dạo này tâm trạng của anh Tiểu Xuyên có thể không tốt lắm, Tiểu Bảo phải ở bên cạnh anh mình, an ủi anh ấy, con có biết không?”
“Mẹ, con biết rồi, ngày mai còn sẽ mang đồ chơi qua cùng chơi với anh ấy, cho sẽ mang đồ ăn ngon của con cho anh ấy ăn.”
“Tiểu Bảo của chúng ta thật ngoan.” Sở Y Nhất xoa cái đầu vẫn còn tóc tơ của Tiểu Bảo, cô nhìn cậu bé như được an ủi.
“Hôm nay anh đi đâu thế? Em không nhìn thấy bóng anh, còn có anh hai, hai người đi chung với nhau sao?” Đợi Tiểu Bảo ngủ say, Sở Y Nhất lại nhớ tới chuyện không biết hôm nay Cố Hướng Đông đã đi đâu. Ngay khi cần người ra giúp đỡ thì hai người bọn họ đều không thấy bóng ai!
“Hôm nay, anh và anh hai đi tìm Bí thư.”
“Tìm Bí thư? Tìm Bí thư làm gì?” Sở Y Nhất khó hiểu, cô nhìn Cố Hướng Đông đang nằm.
“Ừ, là chuyện của Trần Chiêu Đệ và ông già răng vàng kia, anh đoán chắc không bao lâu nữa sẽ nhốn nháo đến mức ai ai cũng biết. Hai người bọn họ tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại đây nữa, cho nên anh đã đi tìm Bí thư, anh muốn ông ấy nghĩ cách đuổi hai người này ra ngoài.”
“Bí thư đã đồng ý?” Sở Y Nhất chợt lấy lại tinh thần. Nếu là như vậy, thế thì sau này Tiểu Xuyên sẽ sống tốt hơn ở trong xã, không cần ngày ngày tận mắt nhìn thấy mẹ mình ở chung với người đàn ông khác, hơn nữa còn là người đàn ông kiểu đó!
“Bí thư nói sẽ tìm cách.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì bọn anh đi về.”
Sau khi nghe Cố Hướng Đông nói vậy, Sở Y Nhất hơi buồn bực, cô tức giận nằm xuống.
“Vợ à, em sao vậy?”
“Không sao đâu, ý tưởng của anh rất hay!” Ừ, nghĩ hay lắm, nhưng làm chẳng ra sao. Xem ra cô đành phải châm thêm lửa thôi.
Ngày hôm sau, Sở Y Nhất gọi Lục Ái Quốc đến.
“Chị ba, chị tìm em?”
“ Đúng thế, cậu đã đọc hết những cuốn sách mà tôi gửi cho cậu chưa?”
“Xem rồi, chị ba.” Lục Ái Quốc đứng thẳng người.