Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 252

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Anh cả, anh bình tĩnh đi!”

“Để anh đánh c.h.ế.t cái con rùa này, thỏ còn không ăn cỏ gần hang, làm vậy là có ý gì đây?”

“Cố Kiến Quốc, có phải cậu hiểu lầm rồi không, Trần Chiêu Đệ đã không còn liên quan gì đến cậu nữa, hai người đã ly hôn rồi, cô ấy sống với ai là tự do của cô ấy, cậu dựa vào cái gì mà xông xáo chạy qua đây. Tôi nói cho cậu biết, chuyện hôm nay vẫn chưa xong đâu!” Ông lão răng vàng bị đánh rất thê thảm, nói về thể lực thì ông ấy làm gì có thể thắng nổi Cố Kiến Quốc cường tráng được chứ!

“Sao ông không tự đái một vũng rồi soi lại bản thân đi, tuổi tác cũng có còn trẻ đâu. Ông mà có ý tốt sao, tuổi của ông sắp có thể làm được bố của cô ấy, thật không biết mất mặt, tranh thủ lúc người ta gặp nạn!” Cố Kiến Quốc phun nước miếng, anh nói với giọng điệu xem thường.

“Thì cũng là cô ấy muốn sống với tôi, cô ấy đồng ý là được!” Ông già răng vàng không con không cái, tuổi tác lớn nhường này lại bị Cố Kiến Quốc chỉ mặt mắng chửi. Sắc mặt của ông ấy sắp không nhịn được, lớn tuổi thì làm sao chứ, chẳng phải Trần Chiêu Đệ bằng lòng đi theo mình hay sao, vậy thì sẽ dùng điều này khiến cho hắn tức chết!

Cố Kiến Quốc nhìn Trần Chiêu Đệ.

“Cố Kiến Quốc, chúng ta giờ đây không còn liên quan gì nữa, tôi có làm gì cũng chẳng liên quan đến anh, anh đừng có đến làm phiền tôi nữa!”

“Tốt, tốt lắm! Trần Chiêu Đệ, tôi không quan tâm đến chuyện cô tự coi rẻ chính mình nữa. Từ nay về sau cô cứ đi con đường đen tối của cô đi, tôi tự đi trên cây cầu gỗ của chính mình. Tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay lần nào nữa vào chuyện của cô.” Cố Kiến Quốc bị Trần Chiêu Đệ kích động, anh đẩy đám người đang đứng bu xung quanh và bỏ đi.

“Này, Cố Kiến Quốc, cậu đừng đi, tôi bị thương rồi, đừng có phủi m.ô.n.g mà bỏ đi như thế! Này…”

“Không đánh miễn phí ông đâu, dù gì đánh ông một trận cũng có thể trút giận cho anh cả của gia đình chúng tôi. Tốn một chút tiền thì sao chứ, nhà họ Cố chúng tôi không thiếu tiền!” Sở Y Nhất rút ra một ít tiền và vứt xuống chân của ông già răng vàng. Đừng bảo cô không tôn trọng người khác, nếu không phải sợ tay mình đau, cô cũng muốn đập ông già răng vàng này một trận.

Ông già răng vàng không quan tâm Sở Y Nhất nói gì, ông ấy lập tức cúi xuống nhặt tiền. Trần Chiêu Đệ đứng bên cạnh, “Hứ” một tiếng rồi nhìn ông ấy với thái độ ghét bỏ.

“Ôi trời ơi, Tiểu Xuyên sau này thật có phúc, thằng bé có tận hai người bố, nói không chừng sắp có thêm hai người mẹ!” Góa phụ Mã bị nhà họ Cố chèn ép đã lâu, cuối cùng cũng có chuyện để châm chọc nhà họ Cố. Ngay trước mặt Sở Y Nhất, bà ấy cố ý châm biếm chuyện rách nát của nhà họ Cố.

“Ôi, thím Mã à, cái phúc này cháu nhường cho thím đấy, thím có muốn không! Nếu như thím đã ngưỡng mộ đến thế, vậy thì cháu chúc thím sớm ngày thực hiện được ước mơ!” Sở Y Nhất mỉm cười như không nhìn góa phụ Mã. Góa phụ Mã rất sợ điệu bộ thế này của Sở Y Nhất, bà bấy giác lùi lại phía sau hai bước.

“Các vị đồng bào, mặc kệ giữa người lớn có xảy ra chuyện gì, trẻ con vô tội. Tiểu Xuyên vẫn chỉ là một đứa trẻ, hy vọng mọi người chừa cái miệng tích đức, nể mặt nhà họ Cố, bớt nói lung tung trước mặt trẻ con, nhà họ Cố chúng tôi vô cùng cảm kích!” Sở Y Nhất cũng hiểu với số đông người như thế này, nói dễ hơn làm, chỉ mong mọi người còn có một chút thông cảm, tích đức cho miệng!

Sở Y Nhất và Lục Ái Quốc nhìn nhau, sau đó cũng đi về nhà.

Sau khi trở về nhà họ Cố, nhìn thấy Cố Hướng Đông và Cố Kiến Quân cũng trở về, cô hỏi: “Anh đi đâu thế? Sao em không nhìn thấy anh?”

Ngay khi Cố Hướng Đông định nói, anh đã bị chặn lại bởi một tiếng hét.

“Đừng có nhắc đến mẹ của con nữa, mẹ con không cần con nữa, cứ như mẹ con c.h.ế.t rồi đi.” Giọng gầm thét của Cố Kiến Quốc vang lên, sau đó là tiếng khóc của Cố Tiểu Xuyên.

Sở Y Nhất thở dài, cô đẩy Cố Hướng Đông một cái: “Anh dẫn Tiểu Xuyên ra đây, để anh cả bình tĩnh lại một chút.”

Cố Hướng Đông đi vào, sau một lúc lại đi ra, Cố Tiểu Xuyên khóc nấc, đôi mắt sưng lên vì khóc.

“Tiểu Xuyên, qua đây, đến chỗ của thím!”

Ánh mắt của Cố Tiểu Xuyên hơi sững sờ, nhưng cậu bé vẫn ngoan ngoãn bước tới.

“Tiêu Xuyên à, bố cháu và mẹ cháu không thể tiếp tục sống chung vì vấn đề của mỗi người bọn họ, tức cũng có nghĩa mẹ cháu sẽ không quay về nhà họ Cố nữa. Trong lòng của bố cháu cũng không thoải mái, nên sau này cháu đừng hỏi bố cháu nữa nhé, được chứ?”

“Có vấn đề gì không thể giải quyết sao, cớ gì nhất định phải chia tay?” Vừa được Sở Y Nhất an ủi, Cố Tiểu Xuyên đột nhiên cảm thấy xót xa, nước mắt không kìm được mà rơi xuống như tát nước.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 252