“Mẹ, nói cho cùng thì đây cũng là chuyện của hai người bọn họ, chúng ta có thể giúp bọn họ đưa ra lời khuyên nhưng không thể nào giúp bọn họ đưa ra quyết định. Điều chủ yếu nhất vẫn là suy nghĩ của hai người bọn họ thôi, chúng ta không thể làm thay được.” Sở Y Nhất thuyết phục mẹ cả Tôn, cô thật sự không muốn nhìn thấy bà ấy tự trách mình như thế.
“Hầy...” Trong lòng mẹ cả Tôn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi chữ vừa tới miệng thì chỉ còn lại một tiếng thở dài.
“Bà nội, bà nội, cháu nhìn thấy mẹ cháu rồi!” Cố Tiểu Xuyên vội vàng chạy từ bên ngoài trở về. Chỉ trong vài tháng, cậu bé đã cao hơn rất nhiều, chớp mắt đã phát triển gần bằng người lớn, nhưng bây giờ khuôn mặt của cậu bé bên xanh bên tím, trông rất đau.
Mẹ cả Tôn cúi đầu không thấy, Sở Y Nhất thì không đành lòng nhìn đôi mắt đau thương của đứa trẻ.
“Bà nội, tại sao bà nội không nói chuyện, cháu nhìn thấy mẹ của cháu rồi, chúng ta qua đó đón mẹ về đi.” Cố Tiểu Xuyên nhìn thấy bà nội không có phản ứng gì, cậu bé đi tới kéo ống tay áo của mẹ cả Tôn.
“Tiểu Xuyên à, mẹ còn không về nữa đâu, mẹ không phải là người của nhà họ Cố nữa rồi!”
Cố Tiểu Xuyên không hiểu, rõ ràng mẹ cậu bé đang ở đó, tại sao không thể quay về? Cậu bé không muốn trở thành một đứa trẻ không có mẹ, cậu bé muốn mẹ của mình quay về, muốn sống chung với mọi người, không muốn mẹ cậu đi qua nhà người khác.
“Bà nội, tại sao bọn họ nói mẹ cháu giờ đã không còn là mẹ của cháu nữa, cháu phải gọi mẹ cháu là thím sao? Bọn họ chỉ đang nói lung tung thôi, phải không?” Cố Tiểu Xuyên cắn môi, cố chấp nhìn mẹ cả Tôn.
Sau đó mẹ cả Tôn và Sở Y Nhất mới nhìn thấy vết thương trên mặt của Cố Tiểu Xuyên. “Sao mặt của cháu lại bị thương thành ra như thế này? Đã xảy ra chuyện gì, cháu đánh nhau với ai?” Mẹ cả Tôn đau lòng kéo Cố Tiểu Xuyên lại gần mình. Trong khoảng thời gian này khi không có Trần Chiêu Đệ ở đây, mẹ cả Tôn thương xót vì thằng bé không có mẹ bên cạnh. Kể từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, Cố Tiểu Xuyên vô cùng hiểu chuyện, mẹ cả Tôn càng thương thằng bé nhiều hơn, giờ đây khi nhìn thấy vết thương trên mặt của Cố Tiểu Xuyên, bà lập tức trở nên căng thẳng.
“Bọn họ dám nói lung tung, bảo rằng mẹ của cháu không phải là mẹ của cháu nữa, còn nói gì mà cháu sắp có mẹ kế rồi. Bà nội, cháu không cần mẹ kế, cháu không muốn mẹ cháu ở nhà của người khác, chúng ta đi đón mẹ về được không …” Mẹ cả Tôn ôm Cố Tiểu Xuyên vào lòng, nhìn cảnh ôm ấp đau lòng của hai bà cháu, Sở Y Nhất thật sự cảm thấy rất buồn bực, cô bước ra khỏi phòng.”
“Em gái.”
“Chị hai.”
Hà Ngọc Lan nhìn Y Nhất bước ra khỏi phòng mẹ chồng với vẻ chán nản, bên trong còn có tiếng khóc của mẹ chồng và Tiểu Xuyên.
“Bên ngoài đều truyền tai nhau, nói rằng chị cả đã sống cùng với ông già răng vàng kia, Tiểu Xuyên vì chuyện này mà đánh nhau với người khác. Chị đi ngang thấy vậy đã kéo bọn chúng ra, thằng bé chạy về nhà rồi sao …”
“Hầy, chị nói xem, Trần Chiêu Đệ làm như vậy thì sau này Tiểu Xuyên phải đối mặt thế nào đây. Đúng sai giữa chị ấy và anh cả thì chúng ta không nói làm gì, một cây làm chẳng nên non, hai người bọn họ đều có vấn đề. Tuy nhiên, dù có giày vò nhau như thế nào đi nữa cũng cần phải nghĩ đến con cái chứ, chị ấy đi con đường này thì làm sao có thể quay đầu lại!” Sở Y Nhất tức giận, nhìn dáng vẻ của Tiểu Xuyên, trong lòng cô càng oán trách Trần Chiêu Đệ.
“Ai chẳng nói thế, đứa trẻ còn nhỏ, ở trong môi trường như vậy làm sao có thể tốt được!” Hà Thúy Lan cũng nhíu mày, trong lòng vô cùng rối rắm.
“Chị hai, chị có thấy Cố Hướng Đông không?” Từ khi đến nhà họ Cố, cô không thấy Cố Hướng Đông, anh ấy đã đi đâu rồi!
“Không có, đừng nói là em ba, ngay cả anh hai của em cũng không thấy, còn có anh cả nữa, chỉ trong phút chốc không thấy bóng ai.”
Nghe Hà Ngọc Lan nói như vậy, Sở Y Nhất mới nhận thức muộn màng, hình như là vậy, ba người này chỉ trong giây lát đã không còn nhìn thấy nữa.
“Y Nhất, Y Nhất, hai người mau đi xem đi, Cố Kiến Quốc đang đánh nhau với ai đó. Lục Ái Quốc không tìm được người nhà của hai người nên bảo tôi qua đây gọi cô.” Lưu Thục Phân vội vàng chạy tới và nhìn thấy Sở Y Nhất, cô thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng giải thích sự việc.
Không cần phải nói gì cả, Sở Y Nhất và Hà Ngọc Lan đi theo Lưu Thục Phân đến hiện trường xảy ra vụ việc. Khi đến nơi, bọn họ nhìn thấy một đống người đang bu đông, Cố Kiến Quốc bị Lục Ái Quốc kéo lại, mặt của ông già răng vàng thì đã bầm tím mấy vết, Trần Chiêu đệ thì khoanh tay ôm ngực, đứng một bên lạnh lùng quan sát tất cả.
“Chị ba, chị đến rồi, dù nói gì đi nữa anh cả cũng không chịu nghe!” Lục Ái Quốc nhìn thấy Sở Y Nhất như nhìn thấy cứu tinh.