“Ông nói cái gì!” Trần Chiêu Đệ ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào ông già răng vàng với vẻ mặt dữ tợn, ước gì cô có thể đứng dậy xé xác ông ấy.
“Em đừng cứ cau có bực bội với tôi chứ, đây không phải là sự thật à, em và Cố Kiến Quốc đã ly hôn rồi, mọi người ai cũng biết. Nghe nói dạo này không ít người đến đến về về nhà họ Cố, hình như muốn tìm vợ cho Cố Kiến Quốc…”
Trần Chiêu Đệ không nghe thấy những lời nói sau đó của ông già răng vàng nữa, cô chỉ nghe ông già răng vàng nói đến câu nhà họ Cố muốn Cố Kiến Quốc tái hôn. Liệu có phải là cô gái vừa rồi hay không? Chẳng trách cô lại không nhận ra.
Tốt thật đấy, tàn nhẫn thật đấy, chỉ mới bấy lâu mà đã muốn tìm vợ mới. Nói không chừng đã có tâm tư này từ lâu rồi, nên mới muốn đuổi mình đi một cách dứt khoát như thế!
Tức giận ảnh hưởng đến tim, Trần Chiêu Đệ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.
“Này, này, Chiêu Đệ, em không sao chứ!” Ông già răng vàng vừa nói vừa ôm Trần Chiêu Đệ vào lòng. Trái tim của Trần Chiêu Đệ như c.h.ế.t đi, không muốn phản kháng dù chỉ một chút. Ông già răng vàng nhìn dáng vẻ như thế này của Trần Chiêu Đệ, thuận thế ôm cô lên, sau đó đưa cô về nhà của mình.
Khuôn mặt của ông già răng vàng lóe lên nụ cười đắc thắng, dung tục một cách khác thường.
“Chiêu Đệ à, Cố Kiến Quốc không trân trọng em, vậy thì để anh trân trọng em. Hắn ta có thể lấy vợ mới thì em cũng có thể kiếm người đàn ông mới. Em đi theo anh đi, dù sao thì em cũng đâu còn nơi nào khác để đi, theo anh còn có chỗ để dung thân, không phải sao.” Ông già răng vàng vừa nói thăm dò, trườn lên trên người của Trần Chiêu Đệ, nhìn thấy Trần Chiêu Đệ cũng không có phản ứng gì, thuận thế đè lên người cô.
Lời nói của ông già răng vàng như chọc vào tim Trần Chiêu Đệ, ông ấy nói đúng, nếu Cố Kiến Quốc có thể cưới vợ mới, cô có thể tìm người đàn ông khác, hừ!
Để trả thù, cô hòa nhập làm một với ông già răng vàng, phớt lờ mọi thứ bên ngoài.
Lúc này, khi nghe Sở Y Nhất chất vấn, ánh mắt của Trần Chiêu Đệ hơi chua xót. Con trai của cô, đứa con trai trong vòng tay của cô, sao cô có thể không quan tâm, nhưng cô cũng không có cách nào khác!
“Cô nói chuyện kiểu gì thế hả? Tôi thì sao, nhà họ Cố mấy người không cần cô ấy, chẳng phải tôi cho cô ấy một chỗ dung thân à, còn qua đây phiền…” Ông già răng vàng ngao ngán bước ra khỏi phòng, tâm trạng rối bời, muốn làm phiền Sở Y Nhất. Nhưng khi ông ấy ngẩng đầu nhìn thấy Cố Hướng Đông cũng đang đứng bên cạnh, bốn mắt chạm nhau, ông ấy lập tức hơi run sợ!
Đang đùa cái kiểu gì đây, người này chẳng phải chính là người đã dễ dàng săn được heo rừng hay sao, và cũng chỉ trong chớp mắt phê luôn cả cánh tay của góa phụ Mã, ông ấy thật sự không dám kiếm chuyện!
“Trần Chiêu Đệ, đường là do cô lựa chọn, mong rằng cô không hối hận!”
Sở Nghi tức giận đến mức chóng cả mặt, cô vội vàng chạy tới tìm Trần Chiêu Đệ, nhưng cô có tư cách gì, có tư cách gì để chỉ trích Trần Chiêu Đệ? Cô cứ nghĩ, Trần Chiêu Đệ và Cố Kiến Quốc sống chung với nhau quá mệt mỏi, chi bằng ly hôn đi, nhưng ly hôn thì cũng không thể coi rẻ chính mình như vậy!
“Không cần cô phải phí tâm, tôi sống rất tốt, ít nhất còn thoải mái hơn khi ở nhà họ Cố, cũng chẳng thấy mệt lòng chút nào!”
Nếu đã như vậy, Sở Y Nhất không còn gì để nói, cô kéo Cố Hướng Đông rời đi.
Cố Hướng Đông là một người đàn ông, đồng thời cũng là em trai của Cố Kiến Quốc. Anh chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời không biết phải nói gì, trong lòng vừa xót xa vừa cảm thấy thương thay cho anh trai của mình.
“Cố Hướng Đông, mau tìm cho anh cả một cô vợ khác đi, bằng không thì phải làm sao đây?” Lại còn ở chỗ này, không biết ngượng là gì cả!” Cô tự nói với chính mình, Cố Hướng Đông không tiếp lời. Thôi bỏ đi, chuyện này vẫn nên tìm mẹ cả Tôn thì hơn, tóm lại chuyện này cô cũng không giải quyết được!
“Những gì con nói có thật không?” Mẹ cả Tôn nghe thấy lời của Sở Y Nhất, bà trực tiếp đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, bà cảm thấy khó chấp nhận.
“Thật là nghiệp chướng mà! Kiếp trước tôi đã làm chuyện xấu xa gì, sao lại để mọt bà già như tôi đây phải trải qua những chuyện này, mặt mũi của tôi sau này biết để ở đâu đây?!” Mẹ cả Tôn tràn đầy tự trách.
“Nếu như mẹ thuyết phục thằng cả, bảo đó đi đón Chiêu Đệ về nhà thì con bé sẽ không đi đến bước đường như ngày hôm nay!” Trần Chiêu Đệ mới quay về được mấy ngày, mẹ cả Tôn luôn hối thúc Cố Kiến Quốc đi đón người, nhưng Cố Kiến Quốc cũng không biết nghĩ thế nào, cứ gân cổ lên bảo không muốn đi, nên mới có cớ sự như bây giờ.