Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 249

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Anh đi theo em, chúng ta đến nơi đó!” Sở Y Nhất kéo Cố Hướng Đông ra khỏi cửa, không nói một lời, hai người bọn họ đi đến căn nhà bốn bề thông gió của ông lão tóc vàng kia!

Cửa lớn cũng không có, Sở Y Nhất kéo Cố Hướng Đông đi vào. Còn chưa kịp vào trong nhà thì đã nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của ông lão cùng với tiếng khóc như không khóc của người phụ nữ.

Sắc mặt của Sở Y Nhất càng tối sầm hơn!

“Trần Chiêu Đệ!”

m thanh trong phòng đột ngột dừng lại, Cố Hướng Đông hơi sững sờ khi nghe cô vợ nhỏ của mình gọi tên chị dâu cũ của mình, chuyện gì thế này!

“Sao cô lại quay về đây? Đến nhà tôi làm cái gì vậy?” Khoảng một lúc sau, Trần Chiêu Di mới từ trong căn nhà đổ nát đi ra, cô nhìn thấy Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất ở trong sân, cô cau mày, dáng vẻ mất kiên nhẫn.

“Là Cố Kiến Quốc bảo hai người qua đây sao? Cô về mà nói với anh ta, tôi đã chấm dứt với anh ta rồi, bây giờ chẳng liên quan gì nữa hết. Tôi làm gì, sống cùng với ai cũng không liên quan gì đến anh ta, bảo anh ta bớt quản chuyện người khác đi!” Trần Chiêu Đệ Dựa vào khung cửa bị vỡ, cô ngâm nga nói với Sở Y Nhất.

Hai người này luôn là những chiếc bánh ngọt trong nhà họ Cố, giờ đây phải chịu đựng cái nhìn lạnh lùng như thế này! Trong lòng Trần Chiêu Đệ chỉ cảm thấy hạnh phúc khó tả!

“Trần Chiêu Đệ, có phải đầu óc của cô bị con lừa nó đá cho không, dựa vào cái gì mà nghĩ rằng anh cả của tôi sẽ quan tâm đến nhất cử nhất động của cô! Hôm nay cô bảo rằng chuyện này không hề liên quan một chút gì với anh ấy, được thôi, nhưng cái ông già răng và mà cô đang sống cùng đó, ông ta là người như thế nào chẳng lẽ cô không biết. Tuổi tác của ông ta cũng lớn rồi, cô có mưu đồ gì đây? Cô không thể không quan tâm đến thể diện của Tiểu Xuyên, cô bảo thằng bé sau này làm sao sống ở nơi này!”

Những chuyện khác thì có thể không bàn tới, nhưng dưới ánh mắt của Cố Tiểu Xuyên, mẹ ruột của nó lại sống chung với một người như thế, kêu thằng bé sau này phải đối mặt sao đây!

Trần Chiêu Đệ đứng thẳng dậy, những gì Sở Y Nhất nói cũng chính là điều duy nhất cô ấy vẫn quan tâm. Khoảng thời gian trước, khi quay về lại nhà của mẹ đẻ, cô đã phải sống những ngày chịu những cái nhìn lạnh lùng. Cuối cùng, khi cả gia đình đều ám chỉ cô nên rời đi, cô đành xách theo một ít đồ và bỏ chạy ra ngoài. Nhìn căn nhà của mẹ đẻ ở sau lưng mình, trong lòng cô cảm thấy thê lương, đây không phải là nhà của cô nữa, cô không thể về nữa!

Nhưng cô cũng không muốn quay về nhà họ Cố, người nhà họ Cố gần như không muốn nói chuyện với cô nữa, mặc kệ cô làm gì cũng không ai nói chuyện với cô. Nhưng mà, đây cũng có khác gì so với bỏ mặc, bởi vì không quan tâm cho nên mới sao cũng được, căn nhà đó cũng lạnh ngắt, cô không cảm nhận được một chút hơi ấm.

Giờ đây, kể cả một nơi không ấm áp như thế cô cũng không thể quay về được nữa, Cố Kiến Quốc đã không thèm nhìn cô dù chỉ một ánh mắt, anh sớm muốn ly hôn với cô, lần này cô đi rồi chắc trong lòng anh nhất định vui c.h.ế.t đi được.

Trần Chiêu Đệ rời khỏi cửa nhà mẹ đẻ, cô không còn nơi nào để đi cả, cô lại quay về xã Hòa Bình trong vô thức. Khi nhận ra điều đó, cô lập tức quay người đi, nước mắt cũng rơi không ngừng, dù có thế nào cũng không thể nhích được bước chân của mình.

Tranh thủ trời tối, Trần Chiêu Đệ lặng lẽ đi đến gần nhà họ Cố, cô phải đợi rất lâu mới nhìn thấy Cố Kiến Quốc quay về nhà. Chỉ có điều lần này người đi về cùng với Cố Kiến Quốc lại là một cô gái trẻ, hai người bọn họ vừa nói vừa cười, cô nhìn thấy sự thoải mái trước đây chưa từng có của Cố Kiến Quốc, nụ cười trên khuôn mặt anh cũng vui hơn rất nhiều, trái tim của Trần Chiêu Đệ khó chịu nhường nào!

Trần Chiêu Đệ không muốn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nữa nên xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa khóc, chạy đến khi mệt rã rời. Sau đó, cô bất cẩn vấp phải thứ gì đó trên đường, cô mặc kệ mọi thứ, cứ thế mà nằm trên đường khóc thật to.

“Ôi, đây không phải là Chiêu Đệ hay sao?” Lúc đó ông già răng vàng xuất hiện. Hóa ra Trần Chiêu Đệ chạy lung tung trong vô thức và chạy đến gần nhà ông già răng vàng. Ông ấy nghe thấy tiếng khóc lóc của người phụ nữ nên chạy ra xem. Không ngờ nhìn thấy Trần Chiêu Đệ đang nằm trên mặt đất khóc lóc rất đau lòng.

“Đừng chạm vào tôi!” Trần Chiêu Đệ gạt đôi tay đang muốn đỡ cô dậy của ông già răng vàng ra. Dù gì cô cũng đã ở nhà họ Cố nhiều năm rồi, không lẽ cô lại không biết một chút gì về những người hàng xóm xung quanh!

“Ôi trời, hung dữ thế làm gì, tôi chỉ muốn đỡ em dậy thôi mà, em hung dữ như vậy chẳng trách Cố Kiến Quốc không cần em nữa!”

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 249