“Nói, ngày mai nói, được chưa. Lệnh của vợ thì anh nào dám không làm theo. Hơn nữa, sao anh có thể để em tự mình chạy một chuyến vậy được!”
“Bớt nhiều lời đi! Em chỉ đang có lòng muốn giúp anh ổn định quân đội, giúp cho cấp dưới của anh gia đình hòa thuận, như vậy mới có thể yên tâm làm tốt công việc của mình. Anh không cảm ơn em thì thôi, còn nói ra nói vô châm chọc em, đừng tưởng em không nghe ra được.” Sở Y Nhất giả bộ tức giận, đặt chén đĩa xuống, “Phạt anh tối nay rửa chén.” Nói xong đi bỏ đi.
Cố Hướng Đông bật cười, không muốn rửa chén thì nói thẳng ra đi, hà tất gì phải lòng vòng. Vì để không phải rửa chén mà ngày nào cũng nghĩ ra lắm trò.
“Chị dâu, có gì cần em làm sao?” Tiểu Vương đến nhà Cố Hướng Đông từ rất sớm, trong lòng anh không đợi được nữa!
“Ôi trời, đến sớm thế. Tiểu Vương thật là tích cực.” Sở Y Nhất nhìn Tiểu Vương, người đang dọn dẹp trước mặt mình, cô nói đùa.
“He he.” Tiểu Vương gãi đầu.
“Không có gì cần em phải làm đâu, không chừng lát nữa Tiểu Lý cũng sẽ đến! Tiểu Vương, em nói một câu thật lòng với chị đi, em có suy nghĩ gì về Tiểu Lý?”
“Chị dâu, em... em cảm thấy cô ấy rất tốt!”
“Rất tốt là ý gì? Hôm nay tôi mời cậu đến ăn tối là muốn cho hai người có cơ hội mở lòng và nói bất cứ điều gì muốn nói nhất. Tất nhiên, tôi không cố ý ép buộc cậu. Tiền đề của chuyện này là hai người thích nhau, nếu cậu không thích Tiểu Lý vậy thì cứ coi như hôm nay qua đây để ăn một bữa cơm đơn thuần, được chứ?”
“Chị dâu, em hiểu ý của chị, em… em thích Tiểu Lý.” Tiểu Vương hơi xấu hổ, anh nói xong thì cúi đầu xuống.
“Được, vậy thì tôi biết rồi. Cậu chơi với Tiểu Bảo một lát nữa, lát nữa Cố Hướng Đông sẽ về nhà ngay thôi.”
“Chị dâu, có chuyện gì thì cứ gọi em một tiếng.”
“Ừ.”
Bây giờ trong lòng Sở Y Nhất coi như nhẹ nhõm được một nửa, hai người này đều có thiện cảm tốt với nhau, vậy thì bản thân cô không làm mai vô tội vạ, là chuyện tốt!
“Chị Sở.” Tiểu Lý nhìn cánh cửa khép hờ, sau khi mở cửa bước vào thì la lên một tiếng.
Lướt nhìn qua thì thấy Tiểu Vương đang ngồi chỉ Tiểu Bảo đọc sách, khuôn mặt cô chợt đỏ bừng.
“Cô đến rồi.” Tiểu Vương cũng có chút chột dạ, nhanh chóng đứng dậy hỏi Tiểu Lý.
“Ừ.” Giọng Tiểu Lý như muỗi kêu.
“Đến rồi hả, hai người đứng ngây ra đó làm gì thế. Tiểu Vương, mau mời Tiểu Lý ngồi xuống nghỉ ngơi đi!” Sở Y Nhất cảm thấy thích thú khi nhìn hai người họ đứng đó.
“Vâng. Đồng chí Tiểu Lý, mời ngồi.” Tiểu Vương kéo một chiếc ghế dài đưa đến bên cạnh chân của Tiểu Lý.
“Ha ha.” Sở Y Nhất không nhịn được, Tiểu Vương này thật là đáng yêu. Tiểu Lý còn đang đứng ở cửa vậy mà cậu ta đã mang ghế đến đặt bên cạnh chân của người ta, “Tiểu Vương, cậu muốn để Tiểu Lý ngồi trước của nhà của tôi để trông cửa à!”
Lời này vừa được nói ra thì hai người họ đều cảm thấy xấu hổ, Tiểu Lý nhanh chóng cúi người xuống dời ghế về lại chỗ bàn, còn Tiểu Lý thì cúi gằm mặt xuống đến mức có thể nhìn thấy rõ xoáy tóc.
“Tiểu Bảo, con thay mẹ hỏi thăm chị Tiểu Lý nhé.”
“Mẹ à, mẹ nhờ anh Tiểu Vương đi ạ, còn vẫn là một đứa trẻ. Anh Tiểu Vương và chị Tiểu Lý có thể chơi cùng với nhau, con còn quá nhỏ.” Tiểu Bảo chơi đồ chơi của mình, không ngẩng đầu lên.
Tiểu Lý nghe vậy, đầu sắp rớt xuống gầm bàn.
“Được, được, để mẹ bảo anh Tiểu Vương. Tiểu Vương, cậu nghe rồi chứ?”
“Em biết rồi, chị dâu.” Tiểu Vương cười toe toét.
Sở Y Nhất nói xong thì đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm, chừa lại không gian riêng cho hai người bọn họ.
Phòng khách yên tĩnh lạ thường, Tiểu Vương cầm quả táo trên bàn lên bắt đầu gọt vỏ.
Tiểu Lý đợi một lúc lâu không thấy Tiểu Vương lên tiếng, không khỏi ngẩng đầu lên, thấy vỏ quả táo trong tay Tiểu Vương đã được gọt ra rất dài và cứ treo lủng lẳng phía trên. Cô nhìn chằm chằm vào Tiểu Vương mà không chớp mắt, biết cuối cùng phần m.ô.n.g của quả táo cũng đã được gọt sạch sẽ.
“Anh thật là giỏi, sao có thể gọt vỏ mà không bị đứt đoạn thế.” Tiểu Lý nhìn Tiểu Vương một cách sùng bái.
“Hả?” Tiểu Vương không ngờ gọt vỏ táo mà cũng nhận được lời khen, nhất thời ngơ ngác không biết nên tiếp lời như thế nào.
“Quả táo này không phải anh gọt cho em ăn sao?” Tiểu Lý vừa hỏi vừa nhìn Tiểu Vương cắt xong quả táo nhưng không nhúc nhích, đôi mắt to tròn nhìn quả táo và hỏi.
“À, là gọt cho em đấy, nè.” Tiểu Vương định hình lại, anh đưa quả táo đã gọt vỏ cho Tiểu Lý.
Tiểu Lý nhận lấy, mỉm cười nói cảm ơn. Tiểu Bảo ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ, chỉ cảm thấy hai người đều có chút kỳ lạ!
Bữa cơm có Sở Y Nhất làm đều rất ngon, mọi người ăn uống cũng vui vẻ.
“Tiểu Vương, nhờ cậu đưa Tiểu Lý về nhé. Tiểu Bảo ăn xong phải đi ngủ, tôi không thể đi được!” Tiểu Vương à, chị dâu chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi, phần còn lại thì phải dựa vào chính cậu rồi!