“Được, chị nhớ rồi.”
“Mẹ, từ này về sau, mỗi ngày chúng ta đều ăn cơm ở nhà của thím rồi hãy về lại nhà của mình nhé.” Tiểu Tráng kéo ống tay áo của Hà Thúy Lan, ngẩng đầu lên nói.
Hà Thúy Lan nhất thời không nói nên lời: “Tại sao vậy?”
“Bởi vì thím nấu rất ngon, mẹ, xem mấy ngày nay bụng của con có tròn không.” Tiểu Tráng vén quần áo để lộ bụng.
“Còn không bỏ quần áo xuống, xem có xấu không kìa!” Hà Thúy Lan vừa cười vừa mắng, cô nhanh chóng kéo quần áo của Tiểu Tráng xuống.
“Có phải vậy không? Cũng không biết là ai mà ngay đêm đầu tiên lại làm ầm ĩ với bố đòi về nhà.” Sở Y Nhất bắt đầu trêu chọc Tiểu Tráng.
“Thím à, không phải chỉ có lần đó thôi sao, sau này cháu đều nghe lời của thím.” Tiểu Tráng có chút xấu hổ, ôm chân Hà Thúy Lan trốn ở phía sau cô ấy.
“Lúc mẹ rời đi, chẳng phải mẹ bảo hai đứa phải nghe lời của thím sao, có phải hai đứa lại gây rắc rối cho thím không?”
“Không có chuyện gì, chị dâu. Bọn em sống rất hòa thuận với nhau, hoàn toàn không cần em phải trông chừng, bọn trẻ có thể tự chơi.”
Hà Thúy Lan có chút nghi hoặc. Ngày thường ở nhà, hai đứa này lúc nào cũng nhốn nháo, gần như muốn lật tung cái nhà lên. Giờ thì sao, khi cô không ở nhà thì bọn trẻ lại dễ bảo hơn à?
Ông lão cuối cùng đã được giải thoát ra khỏi Cục Cảnh sát. Sở Y Nhất dẫn Tiểu Bảo đến nhà của Hà Thúy Lan, cô cần ra ngoài một chuyến.
Vào lần gặp gỡ này, ông lão đã trải qua rất nhiều thăng trầm, không còn vẻ tự mãn như khi Sở Y Nhất nhìn thấy ông ấy vào lần đầu tiên nữa.
“ Tôi đã nghe cả rồi, tôi thật sự cảm ơn ngài đã ra tay tương trợ. Nếu như không có ngài, e rằng cả nửa đời sau này của tôi chỉ có thể sống ở trong đó mà thôi.” Ông lão nhìn Sở Y Nhất, cung kính cúi đầu.
“Chú à, chú khách sáo rồi. Nói đi nói lại, chuyện này cũng là do cháu khởi nguồn, còn chú thì làm ăn rất tử tế. Nếu như để anh Mã làm, e là những người dân sống gần đây sẽ khổ mà không biết than với ai mất. Dáng vẻ của người đó có khác gì với việc nôn thịt dù đã ở trong miệng hay không.”
“Thằng chó đó, cần tiền chứ không cần mạng. Tôi với hắn mỗi người thủ một bên, đó giờ vẫn luôn bình yên vô sự, không ngờ rằng hắn lại có thể tuyệt tình đến mức như thế. Hắn không chỉ giày vò tôi, mà còn trực tiếp ném tôi vào trong đó. May là có ngài đã đưa hắn vào trong đó, bằng không đây cũng là một tai họa.” Ông lão nhắc đến anh Mã liền tức giận khôn nguôi. Lần này ông ấy bị rơi vào tay của hắn, ông ấy hận đến mức chỉ muốn chặt hắn ra thành ngàn nhát, như vậy mới có thể xóa được sự hận thù trong lòng.
“Người này lòng dạ đen tối, nếu sống ở ngoài quả thật sẽ là tai họa. Nhưng mà chú à, e rằng chú không dễ kinh doanh trong chợ đen này nữa rồi, chú có dự định gì không?”
“Không thể kinh doanh nữa thì thôi, tôi cũng biết mà. Kể từ sau chuyện này, chắc chắn sẽ có rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm vào tôi, tôi không dám mạo hiểm nữa.” Giọng điệu của ông lão bất lực và tiếc nuối.
Sở Y Nhất suy nghĩ một chút rồi mới nói.
“Chú à, đây là anh trai của cháu, chú cũng từng gặp qua. Cháu muốn để anh ấy tiếp quản thay cho chú, quản lý chợ đen này, chú thấy thế nào?”
Ông lão và Đường Cường cùng nhìn về phía Sở Y Nhất, sau đó ông lão lại nhìn Đường Cường.
“Ha ha, tốt, tôi cũng không có ý kiến gì. Mạng này của tôi là do ngài cứu, ngài sắp xếp như thế nào thì cứ làm vậy đi, tôi sẽ toàn lực ủng hộ.” Ông lão cười sảng khoái, ông ấy đã tiếp xúc với Đường Cường vài lần, là một người có thể làm việc vững vàng.
“Chú à, cháu không nghĩ chợ đen là một sự tồn tại xấu xa, ngược lại cháu nghĩ nó rất có lợi cho người dân. Tuy chính sách hiện tại không cho phép nhưng cháu vẫn muốn tiếp tục làm. Nói thật với chú, cháu không thiếu hàng và cũng không thiếu tiền, cháu chỉ muốn có thể cung cấp một ít thuận tiện ở một vài mức độ nào đó cho mọi người mà thôi, vì thế nên cháu mối muốn làm tiếp.”
“Ngài không cần phải nói gì đâu, từ lần đầu tiên gặp ngài, tôi đưa giá cao mà ngài không muốn, ngược lại còn bán giá thấp cho tôi, nhưng lại không để tôi bán giá cao. Ngay lúc đó tôi đã biết ngài là người đang làm chuyện lớn, trong lòng chứa cả thiên hạ. Chính vì vậy tôi mới nghe lời của ngài, không chỉ là tôi mà ngay cả những anh em thuộc hạ của tôi cũng đều nghe lời của ngài.”
Sở Y Nhất nhìn ông lão cùng mấy người to lớn phía sau, bọn họ đều dùng ánh mắt kiên định nhìn cô, trong lòng cô dâng lên cảm giác tự hào, muốn dẫn bọn họ làm chuyện lớn.
Chia tay ông lão và bọn họ, Sở Y Nhất và Đường Cường cùng nhau đi về.
“Anh trai, thật xin lỗi, em đã trực tiếp đề xuất anh mà không thương lượng trước với anh.” Sở Y Nhất nói một cách thành khẩn, đáng lẽ cô nên hỏi ý kiến của Đường Cường trước.