Thời gian bất giác trôi qua, trời đã sắp sáng, Cố Hướng Đông sợ cô vợ nhỏ của mình lo lắng nên nhanh chóng chạy về nhà mặc kệ mình thở muốn đứt hơi. Ba đứa trẻ đều ở nhà, không biết cô vợ nhỏ của anh bận đến mức thành ra kiểu gì nữa đây.
Tưởng cô vợ nhỏ chưa dậy nên anh nhẹ nhàng mở cửa, không ngờ trong bếp có ánh đèn, khói bốc nghi ngút. Thì ra cô vợ nhỏ đang tất bật làm đồ ăn sáng.
Cố Hướng Đông cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi cả ngày lẫn đêm đều tan biến đi rất nhiều, anh vươn tay ra ôm lấy cô vợ nhỏ từ phía sau.
“Á.” Sở Y Nhất giật mình, toàn thân căng thẳng. Sau khi biết là Cố Hướng Đông, cô mới thả lỏng, “Sao bây giờ anh mới trở về? Bận cả một đêm sao?”
Sở Y Nhất vỗ nhẹ tay lên cánh tay đang ôm eo mình của Cố Hướng Đông.
“Ừ, sao em dậy sớm vậy?”
“Em nghĩ anh chắc bận rộn cả đêm, giờ hẳn đói lắm rồi, đúng lúc em cũng tỉnh nên thức dậy làm chút đồ ăn cho anh.”
“Vợ à, em thật tốt.” Cố Hướng Đông có chút mệt mỏi, gối đầu vào cổ Sở Y Nhất.
“Làm gì có, tối hôm qua em đã làm bột, hấp bánh bao không nhân, giờ sắp làm xong rồi. Hay là anh cầm theo một ít chia cho mọi người, ai cũng thức trắng đêm mà!” Lúc này, Sở Y Nhất trái lại cảm thấy hơi xấu hổ. Tối hôm qua cô còn đắc ý vì mình đã bày kế một mũi tên trúng ba con nhạn thành công, bây giờ nghĩ tới cảnh mọi người bận rộn cả đêm, trong lòng cô hơi chột dạ.
“Ừ, cũng được, lát anh sẽ mang đi. Thật vất vả cho vợ anh quá.” Cố Hướng Đông nói xong, anh muốn hôn cô vợ nhỏ của mình.
“Cố Hướng Đông, anh hôi quá.” Sở Y Nhất đẩy Cố Hướng Đông ra, cô phản đối.
“Có sao?” Cố Hướng Đông ngửi trái ngửi phải.
“Anh không thể nghỉ ngơi một lát được sao, còn phải tiếp tục bận à?” Sở Y Nhất còn tưởng anh có thể nghỉ ngơi ở nhà một lát.
“Ừ, chuyện vẫn chưa kết thúc, anh đi tắm rửa trước.” Hình như đúng là có mùi, Cố Hướng Đông nhanh chóng đi tắm rửa.
Sở Y Nhất vừa hấp xong đống bánh bao không nhân, Cố Hướng Đông đã tắm xong và bước ra. Bọn trẻ vẫn chưa tỉnh dậy, nhân lúc này hôn cô vợ nhỏ một lát.
“Giờ không còn hôi nữa đúng không.”
Sở Y Nhất trợn mắt nhìn Cố Hướng Đông, người đàn ông này thật là trẻ con.
Cuối cùng, Cố Hướng Đông mang theo một ít bánh bao không nhân mới ra lò và dưa muối đi làm. Khi đến văn phòng, anh gọi mọi người đến để ăn chút đồ ăn. Đám người vừa nãy còn đang uể oải lập tức lấy lại tinh thần, vỗ vỗ mặt vài cái, sau đó phóng tới chỗ của Cố Hướng Đông.
Bánh bao không nhân kèm với dưa muối, bữa ăn ngon trong miệng cũng khiến ai ấm lòng. Hình tượng của Sở Y Nhất trong trái tim của mọi người càng ngày càng cao lớn. Vốn dĩ bữa sáng này là vì thương Cố Hướng Đông nên Sở Y Nhất mới thức dậy làm, điều này tuy vô tình nhưng lại tạo nên một hình tượng tốt cho bản thân cô.
Tuy ngoài mặt Cố Hướng Đông tỏ ra thờ ơ nhưng thực ra trong lòng rất vui. Xem đi, cô vợ nhỏ của anh giỏi biết bao!
Mặc dù hôm đó Đường Cường cũng có ngụy trang một chút, nhưng vẫn cần chú ý. Chính vì vậy, Sở Y Nhất nhắn tin dặn dò Đường Cường gần đây không nên đi lung tung kẻo phạm phải sai lầm.
Vài ngày sau, Hà Thúy Lan cuối cùng cũng quay về. Bố cô cũng đã trải qua phẫu thuật, được chuyển từ bệnh viện về nhà để hồi phục sức khỏe.
“Em gái à, lần này thật sự thiệt thòi nhiều cho em rồi.” Sau khi Hà Thúy Lan quay trở về, cô nắm lấy tay Sở Y Nhất, nghẹn ngào nói.
“Chị dâu, đời người dài như thế, ai lại chẳng gặp chuyện chứ. Chị giúp em một tay thì em đỡ lại chị một tay, chẳng phải chúng ta cũng bước qua đó sao.” Sở Y Nhất an ủi Hà Thúy Lan. Trong mắt Sở Y Nhất, cô thật sự không cảm thấy mình đã làm được gì, đây chỉ là việc đơn giản thôi mà.
“Ừ, chị dâu ghi nhớ trong lòng. Bọn chị sẽ tìm cách cố gắng trả lại số tiền đó cho em. Chị biết em đã nói với Cục trưởng Cố, bảo anh ấy đưa tiền cho Quách Hòa Bình. Chị rất cảm ơn hai vợ chồng em, nếu như không có số tiền này, e là bố chị…” Hà Thúy Lan nghĩ đến dáng vẻ của bố khi mình quay trở về nhà thăm, một người đàn ông từng cao ráo và khỏe khoắn giờ lại gầy gò đến nỗi chỉ còn da bọc xương, trên mu bàn tay còn nổi rõ gân xanh. Bởi vì đau đớn, hàng chân mày của ông ấy cứ cau lại. Mỗi lần nghĩ đến đây, trong lòng của Hà Thúy Lan lại như bị bóp nghẹt.
“Chị dâu, mọi chuyện đã qua, chú cũng đã khỏe lên, chị cũng có thể yên tâm rồi. Chuyện tiền bạc không cần gấp, nếu như em không thể xoay sở được thì em sẽ mở miệng nói với chị, chị đừng quá để tâm đến làm gì.” Sở Y Nhất biết Hà Thúy Lan đang nghĩ gì. Hà Thúy Lan sợ sẽ làm lỡ chuyện xài tiền của cô, chắc chắn muốn tìm cách để trả lại số tiền đó cho cô.