Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 269

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Thế là cô lặng lẽ bỏ một ít hàng hóa lại chỗ đó, muốn bắt bọn họ gánh tội tàng trữ hàng hóa ăn cắp.

“ Nhưng mà vừa rồi có người nói với anh bên trong trống không mà?”

“Nhìn lầm rồi đó, một mình em sao có thể dời nhiều hàng hóa thế được!” Sở Y Nhất nói dối mà mặt không biến sắc.

“Cũng đúng, được, vậy thì anh sẽ kêu người đi báo cảnh sát. Anh còn nói với bọn họ bây giờ nếu vận chuyển hàng hóa vào ban ngày thế này sẽ thu hút sự chú ý của người khác, bảo bọn họ tối rồi hãy dời hàng.”

“Ừ, anh à, việc còn lại thì em giao lại cho anh đấy, em phải về nhà đây.” Sở Y Nhất sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, cô vội vã chạy về nhà.

Anh Mã kiểm tra hàng hóa bên trong, cảm thấy rất hài lòng, cũng không biết chàng trai kia rốt cuộc đã đi đường nào, tại sao trong tay lại có nhiều hàng hóa như vậy, hơn nữa chất lượng đều rất tốt. Bây giờ ông lão đang ở bên trong đồn cảnh sát, nhất thời không thể ra ngoài được, chợ đen ở huyện Bảo Ứng giờ đây chính là thiên hạ của anh. Đến lúc đó, anh sẽ đẩy giá những hàng hóa này lên cao. Anh Mã tựa như nhìn thấy được thời đại tiền giấy đang ào ạt hướng tới mình, anh đột ngột cười hê hê hê.

“Chú ý kỹ cho tao, trông chừng cho tốt, đây đều là tiền cả đấy. Tối nay tao sẽ lại qua đây để vận chuyển đi, tụi bây đừng có để xảy ra sơ suất.” Anh Mã dặn dò thuộc hạ, sau đó đứng ngây ra một hồi rồi mới rời đi.

Nhìn thấy bọn trẻ vui vẻ chơi đồ chơi, không đánh nhau, không làm ầm, không tranh giành đồ chơi của nhau, vô cùng hòa thuận. Sở Y Nhất không nhìn thấy bóng dáng của con ch.ó sói to kia, cô thầm mắng chửi trong lòng, quản gia nhỏ này thật không đáng tin chút nào.

“Mẹ, mẹ về rồi?”

“Thím ơi, bọn cháu không có chạy lung tung.”

“Bọn cháu cũng không đánh nhau, bọn cháu rất ngoan.”

“Tốt, ba đứa thật là giỏi!”

Không có gì bất ngờ khi Cố Hướng Đông gọi điện thoại bảo rằng tối nay anh phải tăng ca, dặn Sở Y Nhất không cần phải chuẩn bị phần cơm cho anh với Quách Hòa Bình, bảo cô cho bọn trẻ ăn là được rồi.

Sở Y Nhất hơi chột dạ, miệng cô như thoa thêm mật ong: “Không cần anh phiền lòng việc ở nhà đâu, anh ra ngoài chú ý an toàn, em ở nhà chờ anh về nhé!”

Cố Hướng Đông giật mình, anh tưởng rằng chuyện anh bị thương lần trước đã để lại nỗi ám ảnh trong lòng cô vợ nhỏ, anh nhanh chóng an ủi: “Không sao đâu, em yên tâm đi, xong việc anh sẽ về nhà ngay.”

“Ừ.” Sở Y Nhất ngoan ngoãn gật đầu.

Cục trưởng Cố, nếu anh biết cô là thủ phạm khiến anh phải tăng ca hôm nay, không biết anh còn có dịu dàng như vậy không. Thật ra chính cô cũng không còn cách nào khác, ai bảo cái tên họ Mã gì đó không biết điều, không chỉ hại người mà còn muốn nuốt luôn hàng hóa. Nếu như để hắn ta tiếp tục kinh doanh ở chợ đen, e rằng người dân phải tốn nhiều tiền hơn nữa. Việc cô làm cũng coi như vì dân trừ hại thôi mà.

Khi ngẫm nghĩ kỹ lại, cô thấy mình cũng rất biết tính toán. Không những loại trừ được tai họa là anh Mã, mà cô còn có thể cứu ông lão ra ngoài. Bởi vì không điều tra ra được hàng hóa của ông lão, vậy thì tội danh mua đi bán lại của ông lão sẽ không thành lập. Ông lão không có hàng thì sao có thể làm rối loạn chợ được chứ, chỉ dựa vào miệng thôi sao!

Bên cạnh đó, nói không chừng cô còn có thể giúp Cố Hướng Đông nữa. Một mũi tên g.i.ế.c c.h.ế.t ba con chim, cũng nhờ vào phản ứng nhanh của cô, bằng không làm sao có được trò vui này chứ!

Sở Y Nhất đợi rất lâu, nhưng cũng không đợi được đến lúc Cố Hướng Đông quay về, Sở Y Nhất thật sự không thể cầm cự được nên đã đi ngủ trước. Khi cô mở mắt ra lần nữa thì trời đã sắp sáng, nhìn bên cạnh mình, người đàn ông này cả đêm không về nhà.

Sở Y Nhất đã đánh giá thấp mức độ nghiêm trọng của chuyện này. Nhiều lương thực như thế, cấp trên nhất định phải điều tra xem những thứ này đến từ đâu, người như thế nào mới có nét chữ như vậy, cộng thêm việc sau khi anh Mã bị bắt tại trận, chẳng hề nghĩ ngợi gì mà kể hết mọi chuyện ra.

Nhóm của Cố Hướng Đông đều biết chuyện này e là kiểu “chơi xỏ nhau ”, nhưng người cung cấp hàng cho anh Mã là ai? Theo như miêu tả của anh Mã, đó là một người đàn ông hơn 30 tuổi, thân hình to cao, đội khẩu trang và mũ, nhìn không rõ mặt. Chỉ với đặc trưng như thế này thì khác gì mò kim đáy bể?

Nhờ Sở Y Nhất nhắc nhở Đường Cường, anh đã âm thầm che chắn bản thân, giấu đặc trưng rõ ràng nhất trên khuôn mặt của mình – vết sẹo. Bằng không, chỉ với đặc trưng này là có thể nhanh chóng khóa chặt nhóm đối tượng.

Tuy rằng trong lòng có nghi ngờ, nhưng trước mắt không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ có thể điều tra lại lần nữa.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 269