Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 268

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Vừa đến nơi không được bao lâu, còn chưa bắt đầu chất hàng lên, anh Mã đã dẫn người qua.

“Ê, này là đang làm gì thế?” Anh Mã cao gầy, có nước da ngăm đen, miệng ngậm điếu thuốc, và một đôi mắt hình tam giác tỏa ra tia dữ tợn.

Trái tim của Đường Cường cứng đờ trong giây lát, anh vô thức sử dụng ánh mắt tìm kiếm Sở Y Nhất. Khi không phát hiện ra cô, Đường Cường trái lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, không có ở đây thì tốt, có chuyện gì thì chỉ cần tới chỗ anh là được.

“Anh có phải là anh Mã không?” Đường Cường không cảm thấy lo lắng nữa khi anh biết Sở Y Nhất đã không còn ở đây. Chẳng phải chỉ là làm ăn thôi sao, anh Mã không trực tiếp tố cáo cảnh sát hay dẫn cảnh sát tới, điều này chứng minh anh vẫn còn có chỗ để thương lượng.

“ Đúng vậy, mày có phải là người cung cấp hàng cho ông lão kia không?”

“Là vậy là thì sao? Không phải vậy thì sao? Anh Mã, anh làm như vậy nếu truyền ra ngoài thì thật không tốt chút nào. CẢnh sát cũng không phải là người ăn chay.” Anh Mã làm này việc quá cực đoan.

“Chuyện này không cần mày lo, sao đây? Hôm nay tao ở đây, không biết mày còn có thể muốn gì được nấy hay không?” Lời nói của anh Mã tràn đầy cảm giác nắm chắc phần thắng.

“Anh Cường, hàng hóa trong đó không còn nữa.” Nhân lúc mọi người không chú ý, chàng trai gác cửa đã lén đi vào trong xem, sau đó nhanh chóng chạy ra và khẽ nói với Đường Cường.

Mặc dù trong lòng của Đường Cường vô cùng nghi hoặc, nhưng anh cực kỳ thoải mái.

“Anh Mã à, từ khi nào mà anh lại rảnh rỗi đến thế? Lại còn đến đây để quan tâm tới chuyện liệu tôi có thể muốn gì được đó hay không? Tôi ấy à, chắc chắn có thể được như ý nguyện rồi, chỉ là không biết anh Mã có được vậy giống như tôi không?”

“Bây giờ tao nói thẳng luôn nhé, hàng hóa bên trong tao sẽ lấy hết. Hơn nữa, về sau mày bắt buộc chỉ có thể cung cấp hàng cho tao, ông già kia đã tiêu tùng rồi. Nếu như mày biết điều thì mày chắc hiểu rõ, bây giờ tao mới là lựa chọn tốt nhất của mày.” Giọng điệu của anh Mã vẫn rất kênh kiệu. Anh sẽ chặn cửa bọn họ ở đây, bởi phía sau chính là những món hàng mà anh tha thiết ước mơ. Có được những món hàng này rồi anh không cần phải sợ gì nữa, anh không tin Đường Cường sẽ từ chối, Đường Cường chắc chắn sẽ hợp tác với anh, vì ít nhiều vẫn tốt hơn là bị lôi vào Cục Cảnh sát.

“Anh Mã, đây chính là thành ý mà anh mã muốn hợp tác làm ăn với người khác đó sao?” Đường Cường không những không tức giận, ngược lại anh còn thấy buồn cười. Thật không biết anh Mã sao có thể kinh doanh được.

“Thành ý? Mày muốn thành ý gì?”

“Hàng hóa của chúng tôi nhiều như vậy, anh lại không bày tỏ gì cả, chúng tôi cứ thể mà hai tay dâng hàng hóa cho anh sao? Anh đang nghĩ cái gì thế?”

“Mày còn muốn tiền ư? Mày có biết nếu tao bảo người đến Cục Cảnh sát báo cáo, đời con cháu của mày đều phải ở trong tù.”

“Nếu anh Mã nghĩ như vậy, thế thì tôi thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành. Tôi sẽ đốt hết hàng hóa của mình, đốt thành tro bụi, cảnh sát còn có thể định tội tôi thế nào đây!” Đường Cường không sợ những lời đe dọa từ người khác, nếu người khác tàn nhẫn thì mình phải tàn nhẫn hơn.

“Mày...” Anh Mã tức giận chỉ vào Đường Cường, cuối cùng hất tay và hỏi, “Mày muốn bao nhiêu tiền?”

“Một lô hàng trị giá 6,000 tệ, nếu như anh Mã thật sự muốn, vậy thì đưa 3,000 tệ, tôi sẽ để anh lấy.”

“Mày chắc chứ?” Anh Mã không dám tin, sao lại có chuyện tốt như vậy.

“Chắc chắn, ai bảo hôm nay tôi lại xui xẻo như vậy chứ. Anh Mã, anh ở đây ngáng đường của tôi, tôi không thể làm ăn được. Tiền vốn nếu có thể kiếm lại được một ít thì kiếm, vẫn tốt hơn nhiều so với việc tôi thật sự đốt hết, đúng chứ.”

“Được, 3,000 thì 3,000.”

Anh Mã bảo người lấy ra một túi tiền, Đường Cường cũng không đêm, anh bảo người cầm tiền rồi chuẩn bị bỏ chạy.

“Anh Mã, tôi nhắc nhở anh một chút, làm việc thì nên kín đáo, bằng không rất dễ thu hút sự chú ý của người khác. Anh thấy chúng tôi không, còn chỉ anh cách làm nữa.” Đường Cường nói xong, anh dẫn người bỏ chạy, anh chạy còn nhanh hơn cả thỏ. Vừa lừa được anh Mã một vố tiền, anh sợ nếu như chạy chậm sẽ dễ bị tóm lại và ăn đập. 3,000 tệ đấy, số tiền này bao người cả đời cũng kiếm không được!

“Hey, anh.” Đường Cường có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Sở Y Nhất đột nhiên xuất hiện, anh suýt nữa chửi bậy.

“Em đi đâu vậy? Đống hàng đó đâu rồi? Anh nói em nghe, anh vừa mới chơi khăm anh Mã một vố, xem đi.” Đường Cường nói rồi đưa cho Sở Y Nhất xem túi tiền.

“Hàng vẫn còn ở đó mà, anh tìm người đi báo cảnh sát, nói rằng bên phía anh Mã cũng mua đi bán lận, tích trữ rất nhiều hàng hóa, bảo bọn họ dẫn người qua bắt.” Sở Y Nhất vẫn chưa hề rời đi. Vốn dĩ cô muốn muốn cứ vậy mà giấu hàng đi, ai cũng không thể tóm được cô. Nhưng bây giờ cô lại hối hận, anh Mã này kiêu ngạo, độc đoán và xảo nguyệt, nếu như đê anh ta hoạt động ở chợ đen, e là rất nhiều người dân phải tốn giá cao để mua được hàng.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 268