Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 267

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Cô đừng có xem thường tôi, cô cứ yên tâm đi đi, tôi sẽ trông chừng ba đứa nhỏ này cho cô, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”

“Cậu? Không phải cậu chỉ có thể ở trong hệ thống trang trại hay sao?” Sở Y Nhất tưởng rằng cô ở đâu thì hệ thống trang trại sẽ ở đó. Mà hệ thống trang trại ở đâu thì quản gia nhỏ cũng sẽ ở đó, bọn họ có thể tách ra nhau được sao?

“Lúc này lúc khác mà, tôi không thể nhưng có thứ có thể!” Quản gia nhỏ nói xong liền đặt một con ch.ó sói to lớn dũng mãnh từ trong hệ thống trang trại ra ngoài.

Sắc mặt của Sở Y Nhất tối sầm lại, làm cái gì thế này, rốt cuộc là người trông chó hay chó trông người đây.

“Chủ nhân, đừng coi thường nó, chỉ số thông minh của nó rất cao, đã từng được tôi huấn luyện đặc biệt.” Quản gia nhỏ cảm nhận được sự khinh thường của Sở Y Nhất, vội vàng giải thích.

“Thôi bỏ đi, lát nữa tôi sẽ nói với bảo vệ gác cổng một tiếng, không cho phép ba đứa trẻ này đi ra ngoài là được.” Sở Y Nhất sẽ quay về thật nhanh, chắc không có vấn đề gì đâu.

Sở Y Nhất nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô rón rén chạy đến trước cổng tìm Đường Cường: “Anh trai, chúng ta phải nhanh lên, bọn trẻ trong nhà ngủ hết rồi.”

“Thật xin lỗi em gái, anh không biết nên dời đồ đi đâu, đồ nhiều như thế này, bằng không thì anh tự đi là được.” Đường Cường cảm thấy có chút xấu hổ.

“Không sao đâu anh, em biết mà, chúng ta đi thôi.”

“Em gái, em muốn đặt ở đâu đây?” Đường Cường bước thật nhanh cùng nhịp với Sở Y Nhất.

“Phải xem rồi tính tiếp.” Sở Y Nhất có một chỗ để cất giấu đồ, nhưng làm như vậy thì mười phần có chín phần sẽ khiến cô bại lộ, Đường Cường có thể chịu nổi không?

“Anh trai, em không thể trực tiếp ra mặt, anh đợi em một chút nhé.” Khi gần đến nơi, Sở Y Nhất nghĩ tới chuyện hóa trang.

Đường Cường nhìn người ở phía trước mặt, nếu như không phải Sở Y Nhất đã nói trước với anh, anh thật sự nhìn không ra.

“Em gái à, em ăn mặc như thế này cũng được đấy, tuyệt đối sẽ không có ai nhận ra sự liên quan đâu.” Đường Cường nhìn Sở Y Nhất, anh nói đùa.

“Không còn cách nào khác, đi thôi anh.”

Hai người đi dạo một vòng, cuối cùng đến một ngôi nhà đổ nát kín đáo. Chỗ đó có người canh gác, nhưng khi nhìn thấy Đường Cường, người đó không cản lại.

“Người anh em, chúng tôi lo rằng nơi này không an toàn, muốn dời hàng đi chỗ khác.”

“Anh Cường, ông chủ cũng đã đưa ra thông báo rồi, bảo chúng tôi nghe theo sự sắp xếp của anh, anh xem rồi xử lý đi.” Người canh gác không phản đối, “Nếu cần chúng tôi giúp gì thì cứ nói với chúng tôi.” Nói xong, người canh gác lại nhìn Đường Cường.

Đường Cường quay đầu nhìn Sở Y Nhất.

“Mấy người dẫn anh ấy tìm xe để chứa hàng đi, nhiều đồ như thế này lại còn to nữa, tốt nhất nên tìm những chiếc xe khác nhau, nên dùng người của mình, có biết không?”

“Vâng, chúng tôi sẽ đi ngay.”

“ Tôi sẽ đi gọi các anh em của mình đến.”

Đường Cường rời đi cùng với người thanh niên kia, Sở Y Nhất ngơ ngác nhìn hàng hóa trước mặt. Cô không chắc bây giờ mình có đang bị ai đó nhìn chằm chằm hay không, trong sáng thì có cảnh sát, trong tối lại có anh Mã, cho nên cô cần phải chuẩn bị cả hai tay.

Nhưng nhất thời không thể nào tìm được nhiều xe như vậy, đánh động quá lớn khó tránh khiến người khác nghi ngờ.

Đường Cường cảm thấy hơi áy náy, anh biết thời gian của Sở Y Nhất có hạn, trong đầu anh tính toán thật nhanh, suy nghĩ xem còn chỗ nào có thể tìm được xe.

“Anh Cường, tìm được xe rồi.”

“Thật sao, tìm được ở đâu vậy?” Đường Cường nghe tin này, anh kích động.

“Là A Tam, cậu ấy tìm được rồi, chỉ có điều chúng ta phải đi lấy xe trước.”

“Tìm được là tốt, vậy thì mấy người đi đi, tôi quay về thông báo với người anh em của mình một tiếng.”

“Được.” Chàng trai canh gác cũng biết, người có thể đưa ra quyết định thật sự chính là chàng trai trẻ kia.

Hai người chia hai hướng, Đường Cường quay về thông báo tình hình cho Sở Y Nhất. Trong lòng Sở Y Nhất cảm thấy bất an, sao đột nhiên làm tìm được nhiều xe như vậy?

“Anh trai, em không yên tâm về bọn họ, anh qua đó xem sao.”

“Ý của em là…?” Nhìn thấy bộ dạng của Sở Y Nhất, Đường Cường cũng bình tĩnh lại.

“Cẩn thận vẫn tốt hơn.”

“Ừ.” Đường Cường lại vội vàng rời đi.

Sở Y Nhất nhìn đống hàng hóa chất đầy trong kho, cô hạ quyết tâm nhét hết đống hàng hóa này vào trong hệ thống trang trại.

Mặc dù chuyện này sẽ khơi gợi sự nghi ngờ của mọi người, tình huống bây giờ chỉ có thể bí quá hoá liều, dù gì vẫn tốt hơn so với việc bị người khác tóm được.

Đường Cường cũng đã để mắt tới, nhiều xe như thế này trong phút chốc đã chen chúc chật kín, muốn không thu hút sự chú ý cũng khó. Chính vì vậy, anh đã kéo hết tất cả các xe chia ra các đích đến khác nhau.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 267