Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 266

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Cố Hướng Đông liếc Quách Hòa Bình một cái, coi như anh cũng biết điều. Quách Hòa Bình thì lại nhìn Cố Hướng Đông bằng ánh mắt “ cậu cứ yên tâm”.

Mấy ngày sau, bọn trẻ cũng coi như hiểu chuyện. Sở Y Nhất là người khen phạt rất rõ ràng, chỉ cần bọn trẻ không đánh nhau, không tranh giành đồ chơi với nhau, cùng chơi hòa thuận với nhau. Vậy thì trong hầu hết các trường hợp, Sở Y Nhất sẽ khen thưởng cho bọn trẻ, nhưng cũng không phải lần nào cũng sẽ có phần thưởng. Bởi vì Sở Y Nhất cũng đã nói rồi, có một vài chuyện bọn trẻ nên phải làm cho tốt, không thể làm tốt chỉ bởi vì phần thưởng. Bọn trẻ cũng không được nhiều, nhưng ít nhất cũng sẽ có. Dù như thế nào đi nữa, làm tốt luôn luôn đúng!

Do thiết lập quy tắc vào ngày đầu tiên quá tốt, những hôm sau này Sở Y Nhất đã bớt rất nhiều việc, không còn hoảng loạn nhốn nháo như ngày đầu tiên nữa.

Một ngày nọ, Đường Cường đột nhiên tìm tới nhà, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Em gái à, ông lão xảy ra chuyện rồi.”

Sở Y Nhất thở dài trong lòng, e là chuyện này không hề nhỏ.

“Chuyện gì vậy anh?” Sở Y Nhất dẫn người đến một góc khuất.

“Huyện Bảo Ứng có hai cái chợ đen, bên ông lão tính là một cái, còn có một cái ở chỗ người họ Mã. Hàng hóa mà em cung cấp cho ông lão kia, trong phút chốc đã thu hút rất nhiều khách đến, điều đó khiến cho việc kinh doanh của bên anh Mã giảm sút. Bọn họ cũng biết có một chàng trai trẻ đã cung cấp hàng cho ông ấy, nhưng không biết tình hình cụ thể, vì thế bọn họ đã phá chỗ làm ăn của ông lão. Nhân lúc ông ấy không kịp phòng bị, bọn họ đã bắt ông ấy đi rồi, bọn họ muốn moi thông tin từ ông ấy, muốn biết chàng trai trẻ kia rốt cuộc là ai. Ông ấy cắn chặt răng không nói, anh Mã nhìn thấy ông ấy cứng đầu nên đã giao nộp ông ấy cho Cục Cảnh sát, báo cáo về chợ đen mà ông ấy đã mở, mua đi bán lại, giờ đây ông ấy đang ở bên trong Cục Cảnh sát rồi.” Đường Cường kết rõ mọi chuyện cho Sở Y Nhất nghe.

Sở Y Nhất cau mày, cái người họ Mã này sao hành sự chẳng ra sao, làm kinh doanh sao có thể làm như vậy chứ. Ông lão không khai cô ra là bởi vì chính ông ấy cũng không biết được thân phận thật sự của cô. Sở Y Nhất hỏi lại: “Không ai nghi ngờ thân phận của anh Mã kia sao?”

Sở Y Nhất không hiểu, Cố Hướng Đông nhà cô sẽ không tệ đến vậy đâu chứ.

“Tên kia làm sao dám tự mình dẫn ông lão đi vào trong, hắn đã sai thuộc hạ của mình đi tố cáo, giờ đây tên thuộc hạ kia cũng đang ở bên trong chờ.”

Chuyện này có cần thiết phải như vậy không, lại còn khiến mình liên lụy.

“Lô hàng vừa mới gửi cho ông lão đó vẫn còn, nếu như bên kia điều tra ra, vậy thì ông lão chắc chắn sẽ không thể thoát được, ngoài ra …” Đường Cường do dự không nói hết.

“Ngoài ra cũng sẽ dựa theo manh mối mà tìm được anh, sau đó lại tìm đến em.” Sở Y Nhất hiểu ý của Đường Cường, quả thực là như vậy.

“Anh trai, anh biết hàng hóa của ông lão đó được cất ở đâu không?”

“Anh biết, hai lần đi gửi hàng đều gửi đến chỗ đó. Ông lão vào Cục Cảnh sát chưa được bao lâu, tạm thời bọn họ chắc chưa biết chỗ đó, chúng ta vẫn kịp xử lý vài chuyện.” Giọng nói của Đường Cường có phần gấp gáp. Vào lúc đặc biệt như thế này, chuyện mua đi bán lại quả thật là chuyện lớn, nếu tội được định danh vậy thì cô cũng sẽ liên lụy. Chuyện này hơi nan giải, chưa kể trong chuyện này còn có Cố Hướng Đông.

“Anh, anh đợi em một lát.” Sở Y Nhất vừa nói xong liền xoay người đi vào trong nhà.

Tiểu Bảo và Tiểu Tráng đã ngủ rồi, Đại Tráng nghe thấy giọng nói nên mở mắt ra. “Đại Tráng, thím có việc cần phải ra ngoài một lát, các em đều đã ngủ rồi, cháu cũng ngủ đi nhé. Nếu như các em đều tỉnh dậy, cháu hãy giúp thím trông chừng các em một lát có được không?”

“Cháu biết rồi, thím. Thím đi đi, cháu sẽ trông chừng em ngủ.” Đại Tráng không tỉnh táo lắm, nhưng cậu bé vẫn nghe rõ lời Sở Y Nhất.

“Cháu thật là ngoan, không được đi ra ngoài đau đấy, cũng không được vào trong phòng bếp. Đồ ăn, nước uống thì thím để hết ở trên bàn rồi, thím sẽ cố gắng quay về nhà thật sớm.” Sở Y Nhất xoa đầu của Đại Tráng, sau đó lại giao trách nhiệm cho cậu bé thêm lần nữa.

“Vâng, cháu nhớ rồi.” Trong ba đứa trẻ, Đại Tráng là đứa lớn nhất, Sở Y Nhất không còn cách nào khác chỉ đành dặn dò với cậu bé.

Sở Y Nhất đặt hết đồ ăn thức uống lên bàn, đi vào phòng bếp dọn dẹp, nhìn ba đứa nhỏ đang ngủ say, trong lòng vẫn có chút lo lắng.

“Chủ nhân, có phải cô đã quên đến sự tồn tại của tôi?” Quản gia nhỏ cảm nhận được sự lo lắng của Sở Y Nhất, không khỏi nhắc nhở.

“Cậu, nhớ cậu có thể làm được gì?” Sở Y Nhất không nhịn được nên trách móc. Thật sự đã trôi qua một khoảng thời gian dài, thế nhưng cô vẫn chưa thấy quản gia nhỏ có chức năng gì đặc biệt. Ngoại trừ việc hay tính toán với mình và đưa ra những câu hỏi khó cho mình!

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 266