Sở Y Nhất lại ngẫm nghĩ thật kỹ, sự biến động thanh thế lẫy lừng đó sẽ sớm xảy ra. Từ trên xuống dưới, rất nhiều người và nhiều việc đều bị ảnh hưởng không nhỏ. Cô thật sự không thể đảm bảo rằng mình không phụ lòng tin tưởng của chị Mỹ Lệ, nhưng nếu như đã đồng ý rồi, vậy thì phải cố gắng hết sức để thực hiện.
“Sao thế, đi ra ngoài một chuyến mà vẫn không thể vực dậy tinh thần à?” Chị Từ bộ dạng sững sờ của Sở Y Nhất, cô vươn đầu ra hỏi.
“Trưa nay vì tranh thủ thời gian nên em vẫn chưa ăn gì, giờ lại đói và buồn ngủ, em có tinh thần mới lạ đó.” Sở Y Nhất quả thật hơi đói, lát nữa cô sẽ tìm chỗ lén ăn một chút đồ.
Sau tiếng đẩy kéo ngăn tủ, chị Từ ngẩng đầu lên: “Bên chị cũng không có gì ăn, để chị đi qua văn phòng khác kiếm chút đồ ăn cho em. Cách thời gian tan làm vẫn còn rất sớm, nếu em không ăn gì sao có thể chịu nổi!” Nói xong, chị Từ đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
“Không cần đâu, chị Từ. Bên em có táo mà, lát nữa em ăn một quả là đủ rồi. Năm này đồ ăn của ai cũng quý giá, không cần vậy đâu, không nhất thiết phải thế.” Sở Y Nhất nhanh chóng đứng dậy kéo chị Từ quay lại.
Chị Từ nghĩ tới đây cũng thấy có lý: “Vậy thì em ăn một quả táo trước đi, cầm cự một chút. Nếu như không ổn, lát nữa em tan làm sớm một chút cũng được.” Khi nói đến câu sau, chị Từ hạ giọng xuống.
Sở Y Nhất mỉm cười gật đầu.
Khi ra ngoài rửa táo, cô sẵn tiện rửa cho chị Từ thêm một quả, sau đó lén nhét vào tay của chị ấy.
“Anh Lý, bên chỗ em có ít lá trà, cũng không biết ngon hay dở, em thấy để trong nhà cũng đã lâu. Nghe nói để trà một thời gian dài không dùng sẽ không thể uống được nữa, Cố Hướng Đông cũng không uống nên em cầm qua cho anh xem, coi có thể uống được không. Nếu có thể, vậy thì đừng lãng phí, phải không anh Lý?” Sở Y Nhất cắn quả táo và đưa một túi trà nhỏ đặt trước mặt của anh Lý. Cô biết anh Lý rất thích uống trà, chẳng qua nhà anh ấy đông người, ngoại trừ những chi tiêu ngày thường thì cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Bình thường, anh ấy đều tiết kiệm một ít, đi hợp tác xã mua bán mua về một ít bột trà già để uống cho đỡ thèm. Hệ thống trang trại của Sở Y Nhất gần đây đã mở một vườn trà, đây là đợt trà mới đầu tiên, đương nhiên Sở Y Nhất không có loại trà tốt nhất, cô lựa ra một ít và gói lại thành một túi nhỏ đưa cho anh Lý.
Anh Lý đẩy cặp kính dày cộp của mình: “Không nên lãng phí, anh uống, anh uống.” Sau đó anh vươn tay ra cầm lấy túi trà, mở ra và đưa mũi xuống hửi.
“Cô coi anh Lý như trạm thu gom rác của gia đình mình đấy à, cái gì không cần nữa thì cầm qua đưa cho người khác, mặt cũng thật là dày.” Trần Nhị Ni lại bắt đầu. Ôi thật là, trà bỏ đó lâu như vậy rồi mà cũng có thể cầm lấy đưa cho người ta. Đây là đang xem thường người ta mà!
“Trần Nhị Ni, nếu cô không nói thì cũng không có ai coi cô là người bị câm đâu. Cô nói xem, cô biết cái gì chứ, lần nào nói chuyện cũng tự vả vào mặt mình, có phải chưa đủ đau?” Nói xong, Sở Y Nhất cầm lấy quả táo lên và cắn một miếng to.
“Ôi trời.” anh Lý đột nhiên hét lên.
“Anh Lý, có phải lá trà này đã bị mốc không? Không thể uống nữa đúng không!? Tôi nói rồi mà. Sở Y Nhất, vậy mà cô không dám thừa nhận, bây giờ thì xem đi, là ai tự vả vào mặt đây. Anh Lý à, anh không cần phải nói gì nữa, nếu không lát nữa có người không biết phải rút lời như thế nào đâu.” Trần Nhị Ni nghe thấy tiếng thốt lên của anh Lý, cô không chờ đợi được, tuông ra một tràng.
Sở Y Nhất không phản bác,c ô tiếp tục ăn quả táo trong tay.
“Không phải vậy, không phải vậy đâu. Y Nhất à, trà này của em chắc chưa để quá lâu đúng không. Anh nghĩ rằng nó vẫn còn khá mới, anh dùng tay miết nhẹ lá trà thôi mà nó đã vụn ra rồi, hơn nữa mùi trà cũng rất nồng, đây là trà ngon! Y Nhất, em nên cầm trà về đi, một túi trà nhỏ như thế này chắc cũng phải 4 đến 5 tệ. Chuyện này anh không thể giúp được em rồi!” Anh Lý nói xong thì bật cười, anh đứng dậy đưa túi trà trả lại cho Sở Y Nhất.
Trần Nhị Ni vốn dĩ vẫn còn đang đắc ý, nhưng bây giờ cô ấy nhìn anh Lý với vẻ mặt sững sờ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải nói đã lâu không sử dụng hay sao? Đáng lẽ ra phải hư đến nỗi không thể uống được mới đúng chứ.
“Anh Lý, vậy để em mang về nhà rồi một khoảng thời gian sau lại cầm qua đem cho anh, ha ha. Trong nhà em thật sự không có ai uống trà, anh cứ cầm về đi, làm thế thì trong lòng em còn dễ chịu hơn, bằng không thật sự rất lãng phí!”