Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 277

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Anh Lý hơi do dự, bản thân anh rất thích uống trà, như cứ cảm thấy vì mình mà người khác tốn tiền mua, anh cảm thấy không thích hợp lắm.

“Được rồi, anh Lý, anh cứ uống đi. Anh là người thích uống trà mà, hiếm có dịp như thế. Nếu như anh không uống, vậy thì không thể nào trải nghiệm được lợi ích của nó đâu, anh cứ cầm về và uống đi.” Chị Từ mở miệng rất kịp thời.

“Vậy thì anh sẽ nhận, anh thật sự rất vui!” Anh Lý không do dự nữa, anh cười ha ha.

“ Đúng là biết giỏi nịnh nọt...” Trần Nhị Ni là một người trí nhớ rất kém. Khi cô vừa mở miệng ra, Sở Y Nhất lập tức liếc nhìn, cô rén đến nỗi không dám hó hé thêm gì nữa.

“Mẹ, hôm nay anh Tiểu Tráng khóc rất đau lòng.” Trong bữa ăn, Tiểu Bảo đã chia sẻ với Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất những gì đã xảy ra ngày hôm nay.

“Hả, thật ư. Tại sao anh Tiểu Tráng lại khóc đau lòng như thế?” Sở Y Nhất hợp tác với Tiểu Bảo, hướng dẫn cậu bé diễn đạt những điều cậu bé muốn nói.

“Bác gái nấu cơm cho bọn con, mỗi người một chén. Anh Tiểu tráng ăn cơm không đàng hoàng, anh ấy đã ném cơm đi. Sau đó bác gái tức giận nên đã nói nếu như vứt cơm đi vậy thì sẽ không được ăn cơm nữa. Anh Tiểu Tráng nghe vậy liền khóc rất đau lòng.” Tiểu Bảo cứ ư ư a a, nhưng vẫn biểu đạt hết những chuyện đã xảy ra.

“Ừ, Tiểu Bảo, con thật là giỏi. Con nói như vậy, bố mẹ đều nghe hiểu cả rồi.” Sở Y Nhất nói xong, liếc mắt nhìn Cố Hướng Đông, “ Đúng vậy không, bố nó?”

Cố Hướng Đông nghe vậy, miếng cơm đang ăn bị nghẹn lại trong họng. Ngày thường khi nghe những người phụ nữ khác gọi anh là chồng của cô, anh cảm thấy cũng rất bình thường. Tại sao bây giờ khi nghe cô vợ nhỏ của anh gọi, anh lại cảm thấy rất kỳ cục.

“Ừ, đúng rồi, Tiểu Bảo thật tuyệt vời!” Nếu như anh không nói gì, có lẽ anh sẽ bị cô vợ nhỏ đá tới tấp vào chân.

Tiểu Bảo tự hào ngẩng cao đầu.

“Vậy thì sau đó Tiểu Bảo đã làm gì?”

“Sau đó, con đã chia một ít cơm trong chén của mình cho anh Tiểu Tráng, anh ấy không còn khóc nữa.”

Ồ, Sở Y Nhất không ngờ rằng Tiểu Bảo có thể chủ động chia sẻ đồ với người khác.

“Tiểu Bảo, con thực sự rất tuyệt vời. Mẹ thực sự rất vui khi có thể chia sẻ bữa ăn của con với người khác. Tiểu Bảo của chúng ta là một cậu bé ngoan, sẵn sàng giúp đỡ người khác.”

“Mẹ à, chẳng phải mẹ đã dạy con phải cố gắng hết sức để giúp đỡ những người gặp khó khăn trong phạm vi khả năng của mình hay sao.”

“ Đúng, Tiểu Bảo nói đúng.” Sở Y Nhất đút cho Tiểu Bảo một miếng rau, sau đó xoa đầu của Tiểu Bảo, cô cảm thấy rất vui vẻ và yên tâm.

“Cố Hướng Đông, anh nghĩ Tiểu Bảo nói đúng không?” Sở Y Nhất chợt nhớ rất nhiều chuyện, cô muốn nói với Cố Hướng Đông mọi chuyện xảy ra gần đây, muốn nghe suy nghĩ của anh, nhưng cô không biết phải bắt đầu từ đâu.

“ Đúng vậy, Tiểu Bảo nói đúng.” Cố Hướng Đông nghĩ rằng cô vợ nhỏ muốn anh hợp tác với cô một lần nữa, vì vậy anh trả lời mà không cần suy nghĩ.

“Cố Hướng Đông, hãy nghiêm túc.”

“A? Không phải anh đang nghiêm túc sao, những gì anh nói là thật mà!” Tại sao anh lại không nghiêm túc rồi? Cố Hướng Đông ngơ cả người.

“Cố Hướng Đông, anh đã nói rằng nếu cố gắng hết sức để giúp đỡ những người cần giúp đỡ, cuối cùng cũng chỉ khiến bản thân liên lụy đến phiền phức. Vậy thì tại sao chúng ta phải ra ta giúp đỡ?” Sở Y Nhất ngẫm nghĩ một hồi thì chìm sâu vào suy nghĩ. Cô biết, có vài chuyện một khi đã nhận thì sau này chắc chắn sẽ gặp phiền phức, nhưng cô nên từ chối ư?

“Em chỉ cần làm những gì em cho là đúng, không cần phải suy nghĩ nhiều. Nếu em gặp rắc rối hay có hậu quả không tốt, cũng không sao cả, có anh ở phía sau lưng em, anh sẽ giải quyết những chuyện phiền phức đó cho em. Nếu bản thân anh không tự giải quyết được, vậy anh sẽ dùng mọi mối quan hệ của mình để tìm cách giúp em giải quyết.” Cố Hướng Đông nhìn dáng vẻ của cô vợ nhỏ, lúc này anh mới biết cô ấy không phải đang nói về Tiểu Bảo, mà là đang mượn chuyện của Tiểu Bảo để nói về chính cô.

“Nếu cho em thêm một cơ hội nữa, em sẽ lựa chọn thế nào?”

“Hả? Nếu cho em thêm một cơ hội nữa, có thể em vẫn sẽ vươn tay ra giúp đỡ. Suy cho cùng, đối với em mà nói, thật sự không đáng là bao nhiêu, nhưng nếu có thể giúp đỡ được bọn họ, tại sao chúng ta lại không bước lên một bước?” Sở Y Nhất ngẫm nghĩ, nếu quay lại lần đầu tiên gặp chị Mỹ Lệ, cô đoán cô vẫn sẽ làm điều gì đó trong khả năng của mình. Hoặc, những người làm công tác nghiên cứu khoa học ở Tân Cương, vì để giúp đất nước có chỗ đứng tốt hơn trên thế giới, cô sẵn lòng âm thầm ủng hộ. Dù về sau cô có thể sẽ gặp rắc rối bởi chuyện này, nhưng cô cũng không hối hận.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 277