“Thế thì được rồi, vậy em gặp phải rắc rồi gì ư?”
“Hả? Không có, em không gặp rắc rồi gì cả, chỉ là muốn trò chuyện với anh về vấn đề này vậy thôi.” Sở Y Nhất hơi chột dạ, cô bưng chén lên ăn một miếng cơm thật to.
“Y Nhất, anh là người bạn đời của em. Dù bây giờ hay là tương lai, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua mỗi ngày. Anh biết em có một số bí mật chỉ thuộc về riêng em, anh cho phép nó tồn tại, nhưng anh cũng muốn nói cho em biết rằng, anh tin tưởng ở em và em cũng cần phải tin tưởng ở anh. Nếu như em gặp phải chuyện gì đó phiền phức, hãy nhớ quay về nói với anh.” Cố Hướng Đông không ngốc, ngược lại rất thông minh. Với tư cách là Cục trưởng Cục Cảnh sát, anh có thể quan sát nét mặt và dựa theo một số chi tiết nhỏ là có thể phán đoán ra được rất nhiều chuyện. Tuy nhiên, anh không muốn sử dụng những kỹ năng này của mình để thực hành lên chính cô vợ nhỏ của anh, anh tin cô sẽ không làm ra những chuyện trái luân thường đạo lý. Cô vợ nhỏ của anh rất thông minh và xinh đẹp, anh sẵn lòng tin tưởng cô.
Sở Y Nhất nhìn ánh mắt nghiêm túc của Cố Hướng Đông, cô không biết Cố Hướng Đông đã biết những gì, cũng biết anh đã biết được bao nhiêu, nhưng lời nói của anh khiến lòng cô nổi lên gợn sóng: “ Nhưng chẳng lẽ anh không sợ em gây họa, tạo ra rắc rối cho anh và liên lụy đến anh sao?”
“Em là người như thế nào, anh biết. Em nhất định không phải là người vô duyên vô cớ gây chuyện. Y Nhất, là một nửa còn lại của em, anh rất vui vẻ cùng em đối mặt với khó khăn và nỗ lực giải quyết nó. Dù cho tất cả mọi người trên thế giới phản bội em, anh cũng sẽ đứng sau lưng em để phản bội lại thế giới này!” Những lời cuối cùng này là lời hứa của Cố Hướng Đông dành cho Sở Y Nhất.
Đôi mắt của Sở Y Nhất có chút cay cay, Cố Hướng Đông có thể nói ra điều này tức là anh đã đặt cô vào vị trí quan trọng nhất, với thân phận mà bao người ghen tị, bao gồm cả tín ngưỡng của chính bản thân cô. Chỉ cần là em, đúng sai không quan trọng.
“Cố Hướng Đông, em muốn cảm ơn vì sự tin tưởng vô điều kiện của anh dành cho em. Em thừa nhận có một vài chuyện em không nói với anh, là bởi vì em vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp để nói cho anh nghe tất cả, nhưng em có thể bảo đảm với anh, mỗi một chuyện em làm đều xứng đáng với lương tâm của em. Bây giờ là thế, sau này cũng vậy.”
Cố Hướng Đông nhìn vẻ nghiêm túc của cô vợ nhỏ, suýt chút nữa đã giơ tay thề với trời.
“Phụt” anh bật cười một tiếng, “Em nghiêm túc như thế làm cái gì vậy, anh đã nói rồi mà, anh tin tưởng ở em!”
Tiểu Bảo nghe thấy bố và mẹ đang thảo luận nghiêm túc với nhau, cậu bé cảm nhận bầu không khí có chút căng thẳng nên không dám phát ra âm thanh nào. Bây giờ khi thấy bố mình bật cười, cậu bé mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Mẹ, con cũng giống như bố vậy, con cũng tin tưởng mẹ!”
Nghe được câu nói trẻ con của Tiểu Bảo, Sở Y Nhất không kìm được nữa, cô cười thành tiếng, cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Tất cả những chuyện trước đây, cô đều không dễ dàng gì nói cho Cố Hướng Đông nghe, hôm nay mặc dù cũng không phải nói chuyện gì quá cụ thể, nhưng cô biết rõ một điều, đó chính là niềm tin mà Cố Hướng Đông dành cho cô. Cô tin rằng, nếu có một ngày cô kể hết những chuyện đã xảy ra với mình cho Cố Hướng Đông nghe, anh nhất định sẽ hiểu cho cô, tin tưởng cô và ủng hộ cô.
Giờ phút này, cô cảm thấy mình không cần phải chiến đấu một mình nữa!
Chị Mỹ Lệ cuối cùng vẫn quyết định đi đến Thượng hải. Cô mở thư giới thiệu ra, trên đó biết là về quê thăm người thân. Sở Y Nhất, à không, là Ngô Dụng và Đường Cường đích thân đến tiễn cô ở trạm xe lửa.
“Chị Mỹ Lệ, hãy nhớ gọi cho bọn em hoặc viết thư cho bọn em khi chị tới nơi, báo cho bọn em biết chị đã bình an. Còn nữa, bọn em sẽ đợi chị quay về!” Ngô Dụng nói lời từ biệt với chị Mỹ Lệ thông qua lớp kính của toa tàu lửa màu xanh lá.
“Được, chị nhớ rồi. Cảm ơn hai người đã tiễn chị đến trạm xe lửa, hai người đi về đi.” Chị Mỹ Lệ vẫn dịu dàng cười.
Ngô Dụng và Đường Cường đứng ở trạm xe lửa, nhìn đoàn tàu xanh lá càng lúc càng đi xa dần với tiếng gầm rú, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, cho đến khi những người đưa tiễn ở trạm xe lửa cũng lần lượt rời đi.
Sở Y Nhất cũng không biết rốt cuộc bản thân mình dành tình cảm gì cho chị Mỹ Lệ. Cô cảm thấy thương xót nhiều hơn, thương xót vì chị Mỹ Lệ có thể bình yên sống một cuộc đời của mình, ấy thế mà lại phải trải quá biến cố quá lớn. Cô cũng bội phục sự trung thành và cố chấp trong tình yêu của chị Mỹ Lệ. Sau khi nhìn thấu những câu chuyện tồi tệ về Mã Nhị Nha, Trần Chiêu Đệ và cả mẹ Cẩu Đản, cô càng thấy sự vất vả của chị Mỹ Lệ đáng quý.