Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 280

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Mẹ, hôm nay mẹ không đi làm sao?” Tiểu Bảo nhìn người mẹ thân yêu của mình, tâm trạng của mẹ mình có chút bất định. Nếu như không đi làm, e rằng sẽ đến trễ mất.

“Hả? Hôm nay không phải cuối tuần hay sao?”

“Mẹ, hôm nay là thứ năm, có phải mẹ có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không, không.” Cô không hề cảm thấy khó chịu, chỉ là cô có hơi kích dộng. Hy vọng hôm nay có thể đón nhận được tin tốt.

Trong văn phòng đều đang sôi sục, quả b.o.m nguyên tử đầu tiên được kích nổ thành công ở Lop Nur, Tân Cương, Trung Quốc, trở thành quốc gia thứ năm trên thế giới có b.o.m nguyên tử! Những lời chúc mừng vui vẻ vang lên, mọi người đều kích động báo tin mừng cho nhau.

Trái tim của Sở Y Nhất lúc này mới thật sự bình tâm trở lại, may quá, cô không ảnh hưởng gì đến vết tích của lịch sử.

“Thưa ngài, phía trên có người đang điều tra về cô Sở.” A Đông đứng trước mặt Lưu Dịch và báo tin vừa nhận được.

“Vừa hay tôi cũng muốn kiểm tra cô ấy, rốt cuộc đống vật tư đó từ đâu mà ra, tại sao có thể tặng cho viện nghiên cứu một cách miễn phí trong thời gian dài như vậy được!”

“ Tôi thấy cô ấy chắc đang hồ đồ rồi!” Lưu Dịch cau mày, anh mắng một câu, cơn phiền muộn càng khiến đôi chân mày anh nhăn lại.

“Hôm nay là ngày tốt gì à?” Cố Hướng Đông đi làm về thì nhìn thấy đồ ăn trên bàn, trong lòng có chút nghi ngờ, anh hỏi cô vợ nhỏ vẫn đang bận rộn trong bếp.

“Cố Hướng Đông, hôm nay chúng ta không nên ăn mừng vụ nổ thành công quả b.o.m nguyên tử đầu tiên của chúng ta sao!” Sở Y Nhất thò đầu ra khỏi bếp và nói với tâm trạng vui vẻ.

“Ừ, nên ăn mừng.” Thì ra là chuyện này, đúng quả thật nên ăn mừng một chút. Đây chính là sự tiến bộ của quốc gia, khiến lòng người phấn chấn.

“Thế anh đi gọi chị Thúy Lan và gia đình của chị ấy qua đây đi, em làm đồ ăn rất nhiều, đủ cho mọi người cùng ăn.”

“Ừ, được.”

Hai bên gia đình quây quần bên nhau để chứng kiến ngày trọng đại này trong không khí khắp chốn vui mừng.

Trong viện nghiên cứu, sắc mặt của tất cả mọi người hơi trầm xuống, hướng đi của câu chuyện khác xa với những gì bọn họ dự đoán.

Ý định ban đầu của bọn họ là tìm người đã tiếp tế lương thực cho bọn họ bấy lâu nay và bày tỏ lòng biết ơn đối với người đó, nhưng sau khi sự việc được báo cáo lên trên, tại sao sự chú ý của lãnh đạo lại không giống với bọn họ?

“Mọi người cũng không cần phải bày tỏ sự chống đối, bây giờ vẫn còn chưa biết đó là hành vi của một cá nhân hay là một tổ chức? Chỉ tặng cho mọi người một ít lương thực là đã có thể mua chuộc được mọi người. Đừng để viên đạn bọc đường làm mờ mắt của mọi người, lỡ đâu ngay từ khi bắt đầu đã là một cái bẫy thì sao? Tôi không cần phải nhắc đến tính quan trọng của nơi mà mọi người đang ở nữa rồi đúng chứ, không nên tạo ra một sai sót nhỏ nào cả.”

Người đàn ông đeo kính nói rất hùng hồn, tâm trạng vô cùng kích động. Một số người sau khi nghe vậy cũng cảm thấy rất có lý, nếu như ngay từ khi bắt đầu đã có dụng ý muốn tiếp xúc thì sao đây?

“ Nhưng đã quá lâu rồi, chúng tôi thậm chí cũng không gặp mặt người đó, hoàn toàn chưa từng tiếp xúc, làm sao có thể lấy được thứ gì từ chúng tôi?” Người đàn ông đeo kính mà Sở Y Nhất đã từng gặp mặt trên chuyến xe lửa trước đó lập tức nói.

“Đó là bởi vì bọn họ vẫn chưa để lộ ra cái đuôi cáo của mình. Anh cũng không thử nghĩ xem, bây giờ muốn mua lương thực đều phải cần có phiếu, mà có phiếu cũng chưa chắc có thể mua được. Người đó là người gì mà có thể hít một hơi cung cấp cho chúng ta nhiều vật tư như vậy, đã thế còn cung cấp cho chúng ta trong một khoảng thời gian rất dài, ai có thể gánh nổi điều này đây?” Phải nói rằng các nhà lãnh đạo trẻ rất có tài diễn thuyết, luôn có thể tìm thấy một điểm gây được tiếng vang với mọi người.

Người đàn ông đeo kính ngừng nói, anh ấy không thể giải thích điều đó nhưng anh ấy vẫn không muốn tin vào chuyện người đó chỉ muốn giúp vì có động cơ khác, anh bằng lòng tin rằng người đó chỉ muốn giúp đỡ một cách đơn thuần mà thôi, cũng giống như cô gái đã đưa tay ra cứu giúp anh trên chuyến xe lửa đó vậy.

Mấy ngày nay, tâm trạng của Sở Y Nhất rất tốt. Bởi vì cô cảm thấy thành công của quả b.o.m nguyên tử đầu tiên không chỉ là tóm tắt ngắn gọn trong những cuốn sách trước đây, mà là chính cô đã trải qua điều đó. Có thể nói giống như được tham gia vào một chuyện vô cùng thành tựu, chứ không phải sự được mất – vinh nhục của một người, mà đây là sự tiến bộ của một đất nước.

Cô rất biết ơn và cảm thấy rất vinh dự khi có thể làm được điều gì đó trong khả năng của mình.

Thế nhưng tâm trạng tốt của cô ngay lập tức vụt tắt khi cô biết Đường Cường đã bị bắt đi. Người đưa Đường Cường đi không phải là nhóm của Cố Hướng Đông, thái độ của người đó rất tốt nhưng cũng rất cứng rắn.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 280