“Xin hỏi, có phải là anh Đường không?” Đường Cường gặp phải một nhóm người đi đường và chặn đường anh ta.
“Các anh là ai?” Đường Cường tưởng là chuyện về chợ đen của mình, nhưng khi anh nhìn thấy dáng vẻ được đào tạo tốt của nhóm người trước mặt, trái tim của anh như bị nhấc lên.
“Chúng tôi đến từ Cục Tình báo Trung ương. Lần này húng tôi đến đây để trò chuyện với anh Đường về một số việc ở Tân Cương.”
Tân Cương? Phản ứng đầu tiên của Đường Cường chính là những món vật tư kia. Tình huống này lẽ nào là muốn tặng thưởng cho anh? Nhìn thế nào cũng không giống.
“Một số việc ở Tân Cương? Là việc gì chứ? Các anh tìm nhầm người rồi, tôi không biết các anh đang nói cái gì?” Đường Cường nói xong, anh bước sang một bên để tránh người trước mặt, nhưng không ngờ rằng anh đã bị người ở phía sau người trước mặt chặn đường.
“Anh Đường lần nào cũng đi xe lửa từ Bảo Ứng đến Tân Cương, sao anh có thể nói rằng anh không biết chúng tôi đang nói chuyện gì? Xin anh Đường hãy phối hợp vói công việc của chúng tôi.”
Đường Cường liếc nhìn cách đó không xa, nhìn thấy đứa em trai trông mình đang gặp khó khăn muốn chạy lại giúp đỡ, anh nhanh chóng nháy mắt ra hiệu, sau đó mới đi theo bọn họ nhưng không tình nguyện lắm.
Khi Sở Y Nhất nhận được tin tức thì chuyện đã xảy ra được một lúc rồi. Trong lòng cô cảm thấy rất lo lắng, đứng ở cửa nhà máy chế biến thịt đi qua đi lại không yên. Cô hoàn toàn không biết đối phương là ai, tại sao lại dẫn Đường Cường đi. Theo như miêu tả của người gửi thư, đối phương không chắc là cảnh sát, nếu như cô tìm Cố Hướng Đông, anh chắc chắn cũng không biết rõ tình huống!
Lưu Dịch, tìm và hỏi Lưu Dịch.
Nghĩ đến đây, Sở Y Nhất vội vàng trở lại phòng làm việc, tìm số mà Lưu Dịch đã cho cô trước đó, nhanh chóng bấm số.
Trong điện thoại, từng tiếng “bíp” như một nhát búa lớn đập vào tim cô.
“A lô, xin chào, xin hỏi là vị nào thế?”
“A Đông? Tôi là Sở Y Nhất.” Đó không phải là giọng của Lưu Dịch, đó là A Đông? Sở Y Nhất không chắc lắm.
“Cô Sở, tôi là A Đông, cô đang tìm ngài ấy sao?” Trong trường hợp bình thường, số này không đưa cho người ngoài. Nếu như Sở Y Nhất biết được số này, chắc hẳn là do ngài ấy đã đưa cho Sở Y Nhất. A Đông lấy lại tinh thần, chào hỏi một cách cung kính.
“ Đúng vậy, tôi tìm anh ấy có việc gấp, có thể đưa cho anh ấy nghe máy được không?”
“Cô Sở, thật sự rất xin lỗi, ngài ấy hiện giờ đang ở ngoài vẫn chưa về. Hay là đợi khi nào ngài ấy về, tôi sẽ lập tức báo cáo với ngài ấy để gọi điện thoại lại cho cô, cô thấy có được không?” Thật không đúng lúc, ngài ấy đi ra ngoài vẫn chưa về, e là cũng sắp về rồi.
“Vậy à, thế cũng được, đợi khi nào anh ấy quay lại, nhờ ông chuyển lời bảo anh ấy gọi điện thoại cho tôi!” Sở Y Nhất càng thêm lo lắng.
Sau khi cúp điện thoại, cô lại vội vã gọi điện thoại cho Cố Hướng Đông.
“A lô, vợ à, sao đấy? Có chuyện gì sao?” Cô vợ nhỏ rất ít khi gọi điện thoại cho anh, nhất là trong giờ làm việc.
“À không có chuyện gì đâu, anh có bận không?” Sở Y Nhất hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc của mình.
“Anh vẫn khỏe, bây giờ cũng bận lắm, xảy ra chuyện gì rồi?” Dù cô vợ nhỏ đã cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy sự bất an và lo lắng của cô.
Sở Y Nhất sụt sịt mũi, cô muốn khóc. Dù có cố gắng che giấu ở trước mặt anh thế nào, anh vẫn có thể nghe ra được sự khác thường của cô.
“Đường Cường đã bị bắt rồi, em không biết đó là người như thế nào và vì chuyện gì.”
“Khi nào?”
“Hơn hai tiếng đồng hồ trước.”
“Ở đâu?”
“Hình như là ở bên đường trước cửa hàng bách hóa.”
“Được rồi, anh hiểu rồi, không cần lo lắng, anh sẽ đi điều tra ngay bây giờ. Sau giờ làm việc ngoan ngoãn về nhà, mọi việc cứ giao cho anh, em hiểu không?” Cố Hướng Đông bình tĩnh hỏi thông tin then chốt, sợ rằng cô vợ nhỏ sẽ suy nghĩ lung tung, anh kiên nhẫn giao lại nhiệm vụ cho cô.
“Được, em biết rồi.” Sau khi nghe thấy giọng nói của Cố Hướng Đông, trái tim đang khó chịu của Sở Y Nhất bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Cố Hướng Đông cúp điện thoại, nhanh chóng gọi Tiểu Vương tới giải thích một số chuyện, sau đó tự mình đi ra khỏi văn phòng.
Sở Y Nhất cũng bình tĩnh lại, cô ngẫm nghĩ chắc không phải là chuyện ở chợ đen, bằng không tại sao Cố Hướng Đông lại không hay không biết. Vậy thì là vì chuyện gì?
Nếu thế chỉ còn lại một chuyện mà thôi, Tân Cương!
Nhìn tình huống thế này cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, lẽ nào muốn truy cứu trách nhiệm?
Sau khi Lưu Dịch làm việc xong, anh quay trở về lại nhà. A Đông bước ra nghênh đón và nhanh chóng báo cáo, kể lại chuyện Sở Y Nhất gọi điện thoại tìm Lưu Dịch.
“Chuyện xảy ra từ khi nào?” Lưu Dịch cau mày.
“Lúc đó đã hơn 3 giờ chiều.”