Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 282

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lưu Dịch giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn 6 giờ rồi, giờ này thì cô gái đó chắc cũng đã tan làm.

“Lái xe đi.” Lưu Dịch ra lệnh, xoay người bước ra ngoài.

A Đông nhìn trà được bưng đặt trên bàn, ngài ấy không hề đụng vào một miếng, trong lòng A Đông thờ dài, xoay người đi theo.

Sở Y Nhất không trực tiếp về nhà sau giờ làm việc mà đến thẳng nhà Đường Cường, nói với chị dâu rằng Đường Cường có việc phải làm và có thể sẽ không quay lại trong vài ngày tới. Dặn chị dâu chăm sóc tốt cho con, không cần phải lo lắng.

Vợ của Đường Cường hơi sửng sốt, mỗi lần đi ra ngoài Đường Cường đều nói trước cho cô ấy biết một tiếng, ngay cả khi nào quay về cũng báo cáo với cô để cô yên lòng. Tại sao lần này lại đột ngột như vậy, khi ra ngoài vào sáng sớm, anh ấy không hề nói gì!

“Chị dâu, là em, tạm thời có một số việc em cần nhờ anh ấy chạy ra ngoài một chuyến giúp em. Đều tại em cả, khi anh ấy đi đã đặc biệt giao lại nhiệm vụ cho em, bảo em qua đây nói với chị một tiếng, sợ chị lại lo lắng.” Sở Y Nhất chỉ có thể tiếp tục nó dối, Đường Cường đang ở trong tình huống như nào, chính cô cũng không biết, càng không thể nói với chị ấy ngày trở vệ một cách chắc chắn.

“Là vậy sao, chị còn đang tự hỏi tại sao anh ấy lại không nói trước với chị. Không sao đâu, chị biết rồi, em gái yên tâm đi.”

Nhìn thấy chị dâu như vậy, Sở Y Nhất thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám ở lại nữa, nói xong liền vội vàng trở về.

Vừa đến trước cổng khu nhà ở thuộc sở hữu của cơ quan nhà nước, cô liền nghe được tiếng bóp còi inh ỏi. Sắc trời cũng hơi tối, cô mơ hồ nhìn thấy có bóng người bước xuống xe.

“Y Nhất.”

“Lưu Dịch? Sao anh lại ở đây?” Sở Y Nhất không ngờ lại nhìn thấy Lưu Dịch ở đây.

“ Tôi nghe A Đông nói chiều nay cô gọi điện tìm tôi. Tôi vừa xong việc, nghĩ rằng cô cũng đã tan làm nên mới đến đợi coi sao, không ngờ lại gặp được cô, xem như tôi cũng may mắn.” Lưu Dịch nhìn cô gái nhỏ, trong lòng anh mơ hồ đoán được cô vì chuyện gì mà đến tìm mình.

“Còn phiền anh phải chạy một chuyến.” Sở Y Nhất cảm thấy hơi áy náy.

“Không sao, A Đông lái xe, mới đến đây cũng không lâu. Cô tìm tôi có chuyện gì không?”

Sở Y Nhất im lặng một hồi, cuối cùng vẫn quyết định nhờ Lưu Dịch giúp đỡ.

“Hôm nay, Đường Cường bị một nhóm người bắt đi. Tôi không có manh mối và thông tin gì, vì vậy tôi muốn nhờ anh giúp đỡ để tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì và ai đã đưa Đường Cường đi.”

Ngay sau khi Lưu Dịch nghe thấy vậy, anh gần như cũng đã biết được là chuyện gì.

“Y Nhất, nếu tôi không nhầm, chắc là chuyện từ Tân Cương.” Tâm trạng của Lưu Dịch không tốt, anh thật sự không hiểu đám bô lão rốt cuộc đang muốn cái gì, chuyện này không phải chỉ càng khiến lòng người thêm lạnh lẽo hay sao.

“Sao vậy, tôi tặng nhiều vật tư đến thế, đâu cầu xin báo đáp, vậy là sai ư?” Sở Y Nhất cười nhạt, thật ra trước đó cô cũng đã nghĩ đến khả năng này, nhưng trong lòng vẫn giữ lại một chút hy vọng. Giờ đây, khi nghe Lưu Dịch nói như thế, cả người cô như có lửa bao vây.

Cảm giác này giống như bạn cùng phòng thời đại học của bạn nhờ bạn mang cơm cho anh ta. Bạn vội vàng đến căng tin sau giờ học, gói đồ ăn rồi mang về, thế nhưng anh ta lại chê bai rằng bạn không bỏ thêm ớt, không bỏ thêm giấm chua! Đương nhiên, cảm giác hiện tại của Sở Y Nhất còn tệ hơn thế này, như thể các mạch m.á.u của mình bị một thau nước lạnh dội lên.

“Đường Cường bị bắt đi, tạm thời không chắc không bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng có khả năng cô cũng sẽ bị liên lụy.” Đây chính là việc mà Lưu Dịch không muốn nhìn thấy nhất. Cô gái nhỏ này có bản lĩnh, mặc dù anh cũng rất tò mò không biết rốt cuộc cô chuẩn bị nhiều vật tư như vậy từ đâu, nhưng nếu so với những chuyện cô đã làm thì điều này không quan trọng, dẫu vậy đám bô lão kia thì lại không cho là như thế.

“Cũng không cần phải đợi sau này, bây giờ tôi trực tiếp đi tìm bọn họ. Chuyện là do tôi làm, hà tất gì phải liên lụy đến Đường Cường.” Sở Y Nhất nóng vội chỉ muốn lập tức xông đến trước mặt đám người đó.

“Y Nhất, cô đừng kích động, về nhà trước đi, chuyện này cứ giao lại cho tôi.” Lưu Dịch muốn xoa đầu cô gái nhỏ để an ủi, nhưng cuối cùng anh vẫn kìm lại được.

“Anh biết bọn họ ở đâu không? Anh nói cho tôi biết đi, tôi sẽ tự mình giải quyết.” Lúc này, Sở Y Nhất cũng không thể nào bình tĩnh được. Chính cô cũng không hiểu, cô muốn đi hỏi đám người đó cô đã làm sai chuyện gì? Người nông dân và rắn xem ra cũng chỉ có như vậy thôi!

“Y Nhất.” Giọng điệu của Lưu Dịch hơi gấp gáp, âm thanh cũng bất giác được nâng cao hơn. Anh thật sự lo sợ cô gái nhỏ này bốc đồng, trong lúc kích động sẽ đưa ra quyết định sai lầm.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 282