Thực ra tâm trạng của Cố Hướng Đông không thoải mái lắm, nghe thấy tiếng khóc đang kìm nén của cô vợ nhỏ ở sau lưng mình, trong lòng anh càng đau đớn hơn. Anh thở dài, cuối cùng vẫn quay người lại và ôm cô vào trong lòng.
“Rõ ràng là em đã sai, nhưng sao lại giống như anh đang bắt nạt em vậy.” Cố Hướng Đông bất lực nói, ôm lấy Sở Y Nhất rồi gục đầu mình lên đầu của cô.
Sở Y Nhất cảm thấy tủi thân, tiếng khóc của cô càng vang to hơn.
“Được rồi, đừng khóc. Em không nói cho anh thì thôi, anh sẽ tự mình tìm cách giải quyết. Anh tin tưởng ở em, em sẽ không làm chuyện gì xấu, không cần phải sợ.” Cố Hướng Đông an ủi.
“Cố Hướng Đông.”
“Ừ.”
“Em cũng giống như anh vậy, em không muốn anh bị thương!”
Cố Hướng Đông sững sờ, cô vợ nhỏ cũng muốn yêu thương và bảo vệ anh như cách anh đã làm với cô.
Cả đêm, Sở Y Nhất ngủ không ngon, cứ lẩn quẩn giữa việc nói sự thật và không nói sự thật cho Cố Hướng Đông. Khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu rọi xuống trái đất, tiếng của quản gia nhỏ phát ra từ trong hệ thống trang trại.
“Chủ nhân, cô đã đủ tiêu chuẩn để xây dựng một bệnh viện không người.”
“Hả? Không phải tôi còn chưa nâng cấp lên mức độ cao nhất hay sao?” Sở Y Nhất không hiểu. Không phải trước đây bảo rằng khi tất cả cấp độ của những mảnh đất trong trang trại được nâng lên cấp cao nhất mới có thể đủ tiêu chuẩn à, tại sao bây giờ lại có rồi?
“Chủ nhân, cô đã đóng một vai trò không thể xóa nhòa trong vụ nổ thành công quả b.o.m nguyên tử đầu tiên. Lúc đầu có thể không nhanh như vậy, do cô đã không ngừng cung cấp cho bọn họ những vật tư khác nhau, đổi rất nhiều những món hàng trong kho của cô trong hệ thống trang trại, điều này dẫn đến việc cấp độ trong trang trại không có một chút thay đổi gì. Tuy nhiên, vì ý nghĩa trọng đại của chuyện này, cho nên tôi mới trao trước tư cách này cho chủ nhân. Chúc mừng cô, được như ý nguyện.”
“Vậy à, có đóng góp gì đâu chứ, không bị bắt là may lắm rồi.” Sở Y Nhất nói với giọng hơi nản lòng.
“Chính nghĩa ở trong lòng mình, trong mắt người khác lại sáng như tuyết. Có người hiểu được ý tốt của cô, hiển nhiên sẽ có người hiểu được nổi vất vả của cô, cô cũng sẽ nhận được thứ xứng đáng.”
“ Tôi không muốn lấy bất cứ thứ gì, tôi chỉ làm những gì tôi nghĩ nên làm dựa vào chính trái tim của mình. Tôi không đòi hỏi bất cứ điều gì, nhưng tôi cũng không hy vọng bọn họ lại làm phiền tôi. Nhân tiện, bệnh viện không người đó khi nào mới có thể xây xong?”
“Chủ nhân, kế hoạch của cô đã chuẩn bị xong, khá nhanh.”
“Quản gia nhỏ, cậu có chắc bệnh viện không người này có thể giải quyết được các loại bệnh nan y không? Vấn đề của Cố Hướng Đông cũng có thể giải quyết được sao? Sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào đúng không?” Sở Y Nhất từ trước đến giờ vẫn chưa quên được căn bệnh tiềm ẩn của Cố Hướng Đông. Mặc dù anh trước giờ không nói với cô, nhưng sống trong một căn phòng, làm sao cô có thể không cảm nhận được những thay đổi về thể chất của anh. Khi nào thì ở trạng thái tốt, khi nào thì ở trạng thái kém, cô đều biết hết.
Mặc dù bây giờ cô sắp có bệnh viện không người, theo như cách nói của quản gia nhỏ, sẽ có thiết bị y tế tiên tiến nhất trong đó, toàn bộ quy trình đều là hệ thống thông minh, tỷ lệ thành công của ca mổ sẽ cao hơn so với thao tác thủ công, nhưng Sở Y Nhất vẫn không dám lấy Cố Hướng Đông ra mạo hiểm.
“Chủ nhân, cô nên biết rằng bất kỳ cuộc phẫu thuật nào cũng sẽ có rủi ro nhất định. Tôi không thể chắc chắn 100% cho cô, nhưng tôi có thể xác nhận rõ rằng vấn đề của Cố Hướng Đông chỉ là một vấn đề nhỏ, rủi ro cũng rất nhỏ, cô không cần phải lo lắng về điều đó. Nếu chủ nhân thực sự không yên tâm, có thể thử giúp đỡ cho người khác, có được sự đồng ý của bọn họ, trị liệu cho bọn họ, như vậy cô chỉ cần nhìn kết quả là biết.”
“Hầy.” Sở Y Nhất thở dài, trước đây cô đã dồn rất nhiều công sức chỉ để xây dựng một bệnh viện không người, nhưng giờ đây cô lại bắt đầu lo lắng đến vấn đề kỹ thuật của bệnh viện. Con người ấy mà, cứ hay đắn đo và không thể nào biết đủ như thế đấy!
May mắn thay, tình hình hiện tại của Cố Hướng Đông không quá nghiêm trọng, cô vẫn còn cơ hội để kiểm chứng. Nhưng mà, cô có thể tìm được những bệnh nhân sẵn sàng để mình chữa trị ở đâu trong đám đông bao la này, dựa vào cái gì phải tin quản gia nhỏ?
“Quản gia nhỏ, làm ơn giúp tôi xây bệnh viện. Càng xây dựng bệnh viện càng sớm càng tốt, có thể cứu được nhiều người hơn.”
“Vâng, chủ nhân, quản gia nhỏ biết rồi.”
“Lưu Dịch, con cho rằng bố sẽ tin những lời con nói hay sao?” Đối diện Lưu Dịch, một người đàn ông lớn tuổi ngồi ngay ngắn, ánh mắt tuy không giận dữ nhưng lại toát ra vẻ uy nghiêm, toàn thân đều chứa đầy sự uy vũ của một vị cấp cao. Người bình thường nếu như bắt gặp ánh mắt này đều sẽ không chịu nổi áp lực lớn như vậy, thế nhưng Lưu Dịch dường như không có cảm giác gì, ngay cả tư thế đứng cũng rất thản nhiên.