Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 287

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Anh không làm gì cả, anh chỉ gọi điện cho ngài ấy.” Cố Hướng Đông bình tĩnh nói.

“Ngài ấy?” Sở Y Nhất khó hiểu, Cố Hướng Đông sao có thể có liên hệ với một vị cấp trên như thế này.

“Trước đây anh đã từng cứu ngài ấy, ngài ấy đã để lại số điện thoại cho anh, bảo anh sau này có chuyện gì có thể tìm ngài ấy …”

“Cho nên anh đã vì chuyện của em mà gọi điện cho ngài ấy và dùng sạch hết ân tình của anh?” Sở Y Nhất không biết nên hình dùng tâm trạng trong lòng mình lúc này như thế nào. Cảm động? Đáng tiếc? Đều có, nhưng mấu chốt vẫn là tức giận, không sai, chính là tức giận.

Bọn họ bắt Đường Cường vô duyên vô cớ, bọn họ hoàn toàn không quan tâm gì đến chuyện bọn họ đã làm, trái lại bọn họ đi tóm những thứ khác không buông. Có lẽ vì Sở Y Nhất vẫn chưa từng đứng ở góc độ cao như thế nên cô không hiểu được các vị lãnh đạo cấp trên đang nghĩ cái gì, sau khi trải qua chuyện này e rằng về sau cô muốn làm chuyện gì giúp đỡ cho người khác, cô phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng.

Hơn nữa, còn bởi vì chuyện này mà cô đã dùng mất hai phần ân tình, thật là gian trá!

“Vợ à, sao anh cảm giác em đang tức giận?” Cố Hướng Đông nhìn cô vợ nhỏ của mình, nhưng thay vì nhìn thấy bộ dạng hạnh phúc như tưởng tượng, cô lại tức giận đùng đùng.

“Cục trưởng Cố, anh tự tin lên, bỏ chữ “cảm giác” đi, em đang tức giận đấy.”

“Em giận anh à?” Cố Hướng Đông không hiểu.

“Nhìn có ra gì không, em làm gì phải giận anh, anh giúp em giải quyết vấn đề, em cảm ơn anh còn không kịp. Không phải em giận anh, mà cảm giác anh sử dụng ân tình này không được đúng đắn cho lắm.”

“Theo như anh thấy, chỉ cần có thể bảo vệ được em, đó chính là thứ đáng giá nhất!”

“Ngốc.” Sở Y Nhất liếc nhìn Cố Hướng Đông với ánh mắt vừa cảm kích lại có phần xấu hổ.

Dù thế nào đi nữa, sự việc này cuối cùng cũng được thông qua mà không gặp nguy hiểm gì. Tiếp theo, chỉ cần Đường Cường quay về nữa là xong.

Lòng tốt của Cố Hướng Đông đã giúp cho Sở Y Nhất có một ý tưởng mới. n nhân cứu mạng sao, người hay ăn ngũ cốc lung tung rất dễ sinh bệnh, ngay cả một số ít người trong thủ đô cũng không làm được, xem ra phải bảo quản gia nhỏ tăng tốc độ nhanh lên một chút, mau chóng xây dựng xong bệnh viện không người.

Cố Hướng Đông nhìn cô vợ nhỏ đang mỉm cười đến mức vai đều run cả lên, Cố Hướng Đông chợt rùng mình không rõ lý dó, thật sự anh thấy cô vợ nhỏ của mình mỉm cười khá đáng sợ!

“Tu tu tu!” Tiếng xe lửa vang từ xa đến gần, Sở Y Nhất vươn cỗ ra đợi rất lâu, cuối cùng đã nhìn thấy Đường Cường bước xuống xe lửa.

“Anh trai, anh không sao chứ?” Sở Y Nhất vội vàng đi đón Đường Cường.

“Ha ha, không sao đâu, em thấy anh chẳng phải rất ổn đấy à. Anh còn được đi thủ đô một chuyến miễn phí, người bình thường sao có thể có vận may này!” Đường Cường nói xong, anh mỉm cười ha ha hai tiếng.

“Anh à, em xin lỗi, tất cả đều là do em!” Sở Y Nhất biết Đường Cường không muốn làm cho cô cảm thấy có lỗi. Thật ra sao cô lại có thể không hiểu được, khi đến nơi đó, làm sao không nếm chút đau khổ, chịu chút tội lỗi. Cho dù Đường Cường may mắn không nhận bất cứ hình phạt nào, áp lực cực lớn trong lòng cũng đủ khiến người ta suy sụp.

“Ôi trời, thật sự không có chuyện gì đâu. Chẳng qua đêm đầu tiên đến, bọn họ cứ hỏi anh về những chuyện liên quan suốt một đêm, không cho anh ngủ, anh chỉ hơi khó chịu chút thôi. Sau này, bọn họ cũng không tìm anh nữa, anh đoán chắc là em đã tìm người, cho nên anh thật sự không chịu thiệt thòi gì cả.” Có mới lạ, vết thương trên cơ thể của Đường Cường mặc dù không gây tử vong, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy đau đớn khó tả. Phương pháp của những người đó rất đặc biệt, họ luôn có thể tìm ra những điểm đau đó, không đến mức lấy đi mạng sống của bạn, nhưng vẫn khiến bạn đau đớn không chịu được.

“Ù, thôi bỏ qua chuyện này đi, sẽ không còn ai đến kiếm chuyện với chúng ta nữa. Bọn em đưa anh về nhà nhé, trước đó em đã nói với chị dâu rằng tạm thời có chút chuyện cần anh phải giúp em đi một chuyến.”

“Được, vậy chúng ta về thôi, làm phiền hai em rồi.”

“Anh trai, khách sáo gì chứ.”

Cố Hướng Đông liếc mắt nhìn Đường Cường bước lên xe, trong lòng anh hiểu rõ, những vết thương mà Đường Cường phải gánh chịu không phải rất rõ ràng hay sao. Tiếp đó, anh lại ngước mắt lên nhìn dáng vẻ của cô vợ nhỏ, rốt cuộc cô ấy đã làm chuyện gì mà có thể khiến cho một người đàn ông như Đường Cường đây thà chịu hình phạt nghiêm trọng cũng không mở miệng nhắc đến tên Sở Y Nhất, thậm chí hoàn toàn không muốn cô ấy biết được.

Hầy...

“Bố nó à, rốt cuộc là chuyện gì thế? Tại sao anh lại bị thương thành ra thế này? Sau này anh không đi ra ngoài nữa có được không. Nếu như anh ngại nói thì em sẽ đi nói với em dâu một tiếng, em ấy chắc chắn có thể hiểu cho chúng ta …” Vợ của Đường Cường nhìn Đường Cường lột sạch quần áo, vết thương chằng chịt trên người anh khiến cô đau lòng rơi nước mắt.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 287