Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 290

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Chủ nhân, cũng gần xong rồi, sao thế, cô nóng lòng sử dụng hay sao?”

“À, tôi đã tiếp thu lời của cậu, nhận được một trường hợp. Đó là một cụ già có quyền có thế nhưng đôi mắt khá yếu, cần phải làm phẫu thuật.”

“Một cụ già có quyền có thế?”

“Sao vậy quản gia nhỏ, cậu đừng có làm hỏng chuyện quan trọng của tôi được không. Thế nào, không thể làm sao?”

“Không, chủ nhân hiểu lầm tôi rồi. Tôi đoán đó là bệnh đục thủy tinh thể tăng nhãn áp hay gì đó, không phải là vấn đề to tát. Trước khi dẫn người đó vào, cô nên yêu cầu người đó đến bệnh viện để kiểm tra toàn thân, tôi sẽ xem xét danh sách kiểm tra y tế trước khi đưa ra quyết định.”

“Được, quản gia nhỏ, trông cậu thật là chuyên nghiệp. Đến lúc đó tôi sẽ chụp thuốc mê, sau khi người đó mê man rồi thì tôi sẽ dẫn người đó vào, thế thì cái gì cũng sẽ không biết.”

“Chủ nhân, cô đang muốn kiếm chác đấy à!”

“Tại sao không? Tôi coi như cũng nhìn thấu, đi cùng với đám người này không thể nào bàn tình cảm được đâu, chỉ có thể cân bằng lợi ích mà thôi.”

“Ồ, được rồi, cô là chủ nhân, có nói gì thì là thế.”

“Ha, quản gia nhỏ, tôi đang ngồi chờ cậu dẫn tôi đến đỉnh cao của cuộc sống đây.”

Quản gia nhỏ nghĩ trong lòng, tôi không phải là con người …

Theo lời dặn của quản gia nhỏ, Sở Y Nhất lại trò chuyện với Lưu Dịch lần nữa. Cô nhờ anh nhắn lại cụ già đó hãy làm bài kiểm tra toàn thân, cô sẽ đưa báo cáo kiểm tra cho quản gia nhỏ.

“Ôi trời, rốt cuộc là có quyền có thế gì chứ. Chăm sóc cơ thể của những người hơn 60, 70 tuổi, không tệ đâu. Chỉ là bệnh đục thủy tinh thể thôi mà, là một vấn đề nhỏ. Tôi đoán có thể là do bọn họ không ý thức được, tưởng rằng mắt mình có vấn đề gì đó rất nghiêm trọng. Thật ra đây chỉ là một cuộc tiểu phẫu, có thể được thực hiện chu toàn. Yên tâm đi chủ nhân, tôi bảo đảm công việc kinh doanh đầu tiên của chủ nhân sẽ được thực hiện tốt.”

“Thiết bị trong nước bây giờ vẫn chưa tiên tiến, theo trình độ y học hiện nay, không thể phát hiện ra vấn đề bằng mắt thường. Đối với bọn họ, cái nào không làm chủ được mới chính là thứ bọn họ sợ hãi nhất. Tuy nhiên, tôi cũng nhớ ra một chuyện, trình độ y tế hiện tại có hạn, có gì cậu giúp các vị đó làm kiểm tra toàn thân thêm một lần. Suy cho cùng, chúng ta vẫn nên tin tưởng vào bản thân chúng ta, cậu nói có đúng không?” Sở Y Nhất nhớ tới một chuyện trọng yếu hơn, nếu như thiết bị y tế của bọn họ có độ chính xác không cao, dẫn đến việc không kiểm tra ra được một số thứ, như vậy sẽ gây ra tình trạng hiểu lầm bệnh tình, đó sẽ là chuyện lớn đấy.

Mặc dù giao dịch cùng với những người có thân phận đặc biệt này sẽ được báo đáp rất lớn, nhưng thương lượng cùng với những người như vậy thì nên cẩn thận, rủi ro cần phải gánh vác cũng rất lớn, cho nên cũng không nên để xảy ra sơ xuất.

“Ừ, chủ nhân nói đúng, vẫn chỉ có chủ nhân suy nghĩ thấu đáo, vậy thì cứ theo như chủ nhân nói mà làm.”

Sở Y Nhất và quản gia nhỏ thảo luận rất lâu, tính đến gần như tất cả các chi tiết, sau đó mới chốt ngày làm phẫu thuật.

Nhưng bọn họ phải đối mặt với một vấn đề mới, đó là bọn họ sẽ tiến hành phẫu thuật ở đâu?

Mặc dù dẫn được cụ già đó vào trong hệ thống trang trại, nhưng không thể nào cứ thế mà dẫn người đi mất, đúng chứ. Làm như vậy cho thấy bản thân không được chuyên nghiệp lắm, tốt nhất có thể có một bệnh viện chính quy gì đó, làm bảng quảng cáo cũng được.

Quản gia nhỏ nghĩ thầm, ngoài đồ vật trong hệ thống trang trại ra, bản thân quản gia nhỏ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào bản thân chủ nhân rồi.

Lúc này người có quyền lực nhất có lẽ là Lưu Dịch, cho nên điện thoại bên phía Lưu Dịch lại vang lên lần nữa.

“Xin chào?”

“Lưu Dịch, tôi là Sở Y Nhất.”

“ Tôi biết.”

“Hì hì…”

Lưu Dịch cau mày và có chút bối rối trước tiếng cười khó giải thích của Sở Y Nhất.

“Có gì cứ nói.”

“À, được rồi, Lưu Dịch. Tôi nghĩ khi trị liệu cho người ta, ít nhất cũng phải có một nơi chính quy, chẳng hạn như bệnh viện, đại loại vậy …”

“Cô nói với tôi một cách hào hứng rằng cô có một đội ngũ y tế giỏi và trang thiết bị y tế tiên tiến nhất. Bây giờ cô đến và nói với tôi rằng cô thậm chí không có nơi để phẫu thuật?! Sở Y Nhất, bây giờ tôi thực sự nghi ngờ tính chuyên nghiệp của cô.” Lưu Dịch vuốt trán, cảm thấy hơi bất lực, lời hứa ban đầu của anh có phải hơi khinh suất rồi không?!

“Ôi trời, đây không phải là lần đầu tiên tôi bắt đầu phát triển nghiệp vụ này hay sao, thiết bị không đầy đủ cũng là điều dễ hiểu. Quy tắc vẫn theo quy tắc cũ, hợp tác rồi chia đôi, thấy sao? Tôi khá là hào phóng rồi đấy.” Sở Y Nhất biết Lưu Dịch không thật sự tức giận, cô mỉm cười nói cho anh biết kế hoạch của mình.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 290