Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 289

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Sở Y Nhất nép vào vòng tay của Cố Hướng Đông, cô lại nghĩ, câu tiếp theo của anh có phải sẽ hỏi cô lấy đống lượng thực đó từ đâu ra không? Vậy rốt cuộc cô có nên dẫn Cố Hướng Đông vào trong hệ thống trang trại không? Cô vẫn chưa từng thử dẫn người nào vào đó, cũng không biết có được hay không! Ai mà ngờ, tư duy của Cố Hướng Đông cũng có phần khác biệt với Sở Y Nhất.

“Đó là lý do tại sao em rất phản đối việc anhđi chợ đen, phải không? Đống lương thực đó chắc đều là do em mua từ chợ đen nhỉ, có phải em lo lắng rằng không có chợ đen, em không thể tiếp tục cung cấp lương thực cho bọn họ nữa. Anh không biết điều đó, bằng không lúc đó anh sẽ không cãi nhau với em, anh thật là một tên đáng c.h.ế.t mà!” Cố Hướng Đông của bây giờ chỉ muốn đánh cho chính mình vài bạt tai. Tự xem coi mình đã làm những gì, cô vợ nhỏ của anh thì hết lần này đến lần khác tha thứ cho anh, đúng là quá rộng lượng!

Sở Y Nhất, người đang trong vòng tay của Cố Hướng Đông, chỉ nói “ à ” một tiếng. Hừm, được rồi. nếu anh nghĩ vậy thì bản thân cô cũng không còn cách nào khác. Dù sao em cũng sẽ không chủ động nói với anh, nửa đống vật tư trong chợ đen đều là do em cung cấp!

Sở Y Nhất chỉ muốn bật cười trong lòng, cô không ngờ Cố Hướng Đông lại nghĩ như vậy. Ngoài mặt, cô vẫn phối hợp với anh, giả bộ không cam lòng, khóc nức nở vài lần, sau đó Cố Hướng Đông càng cảm thấy tự trách.

“Vậy anh có biết tại sao ngày hôm đó em lại nổi giận không?”

Hả? Khi nào? Cố Hướng Đông nghĩ ngợi một cách yếu ớt, nhất thời không dám tiếp lời.

“Bởi vì nguyên nhân này mà Đường Cường đã bị bắt đi, lại còn hại anh sử dụng một ân tình lớn đến như vậy, quả thật là phí phạm!”

Hàng lông mày của Cố Hướng Đông nhăn lại, trong tiềm thức anh cảm thấy không nên nói như vậy, nhưng bây giờ đang trong khoảng thời gian đặc biệt, anh nghĩ mình vẫn nên im lặng không nói gì thì hơn, lỡ như lại khiến cho vợ anh không vui.

“Tuy nhiên anh yên tâm, sớm muộn gì em cũng sẽ để từng người bọn họ quay trở về.”

Nhìn thấy bộ dạng của cô vợ nhỏ, Cố Hướng Đông muốn thở dài xúc động, anh không dám nói gì, cũng không dám hỏi gì!

“Thưa ngài, Đường Cường đã trở về Bảo Ứng, cô Sở đích thân đến đón.” A Đông nhìn Lưu Dịch quay lưng về phía mình, cung kính báo cáo.

“Ừ, phải nói ông ấy quả là một tên xảo trá. Rõ ràng tôi đã đến tìm ông ấy, vậy mà vẫn cố chấp muốn Cố Hướng Đông tìm ông ấy và sử dụng phần ân tình kia. Anh nói xem, Cố Hướng Đông này ngốc thật hay là giả ngốc đây, một cơ hội tốt như vậy cứ thế mà bỏ qua sao?” Lưu Dịch trông như đang hỏi A Đông, nhưng cũng giống như đang hỏi chính mình. Nếu anh là Cố Hướng Đông, anh sẽ vì cô gái đó mà dễ dàng vứt bỏ cơ hội tốt như vậy không?

Câu trả lời không ai rõ bởi vì anh không phải là Cố Hướng Đông, và anh sẽ không để mình bị động như vậy. Anh chỉ có thể thừa nhận từ tận đáy lòng mình rằng, người đàn ông này đối với cô gái đó là thật lòng thật dạ!

Điện thoại reo “reng, reng, reng”, A Đông khôn ngoan rút lui và đóng cửa lại.

“Chào?”

“Lưu Dịch, là tôi, Sở Y Nhất.” Giọng nói kích động của cô gái nhỏ truyền đến.

“À, tôi biết rồi, sao thế?”

“Cảm ơn anh, Đường Cường đã quay trở về rồi.”

“Vậy thì có lẽ cô đã cảm ơn nhầm người rồi, chuyện lần này thật sự không phải tôi làm. Tôi nghĩ cô có thể quay lại hỏi Cục trưởng Cố nhà cô.” Lưu Dịch không muốn cô gái nhỏ hiểu lầm nên đã nói ra sự thật.

“Điều tôi muốn cảm ơn là tình bạn của anh, và sự quyết tâm của anh đã giúp đỡ tôi không chút do dự. Kết quả có ra sao cũng không quan trọng.”

“Ha ha, được rồi được, vậy thì tôi nhận lời cảm ơn của cô.”

“Nhân tiện, Lưu Dịch, tôi còn muốn hỏi anh một chuyện. Bên cạnh anh có vị nào chức cao quyền trọng, có thế lực nhưng sức khỏe lại không được tốt lắm, trình độ trị liệu hiện tại có giới hạn, không thể trị được cho người đó không?”

“Hả? Ý của cô là sao?”

“Ồ, chỉ là tôi có một số phương pháp điều trị tốt, tôi có thể giúp họ.”

“Được rồi, tôi sẽ giúp cô để mắt đến chuyện này, nếu phù hợp với yêu cầu của cô, tôi sẽ đề xuất người đó cho cô.”

“Được rồi, tôi rất cảm kích, chuyện này không phải chỉ một bữa ăn là có thể bày tỏ được lời cảm tạ của tôi.”

Không mất bao lâu, bên Lưu Dịch đã truyền tới một thông tin.

Một cụ già ngoài 70 tuổi, sức khỏe yếu, mắt gần như không nhìn thấy, muốn mổ mắt.

Sở Y Nhất lại lên tinh thần, đây chẳng phải là sự khởi đầu hay sao!

Sở Y Nhất đã nói rõ với Lưu Dịch, nếu như không tiết lộ tên thật của cô trước, đợi khi cô ấy đủ mạnh mẽ, cô nhất định sẽ sử dụng tên thật của mình một cách quang minh chính đại.

Sau khi tiếp nhận những gì Lưu Dịch nói, Sở Y Nhất nóng lòng hỏi quản gia nhỏ.

“Quản gia nhỏ, bệnh viện không người ở bên cậu thế nào?”

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 289