“Vâng, cảm ơn chị Từ. Chị cứ bận việc của chị, không cần quan tâm em đâu.” Cố Hướng Đông bước đến bàn của Sở Y Nhất, anh định ngồi xuống.
“Này, đồng chí Cố. Em biết Sở Y Nhất đi đâu đó, hình như là đến kho lưu trữ, đúng lúc em cũng đang rảnh rỗi, để em dẫn anh đi nhé. Có vẻ như chị ấy cần phải chuyển đồ gì đó, vừa hay anh có thể qua đó giúp chị ấy một tay.” Không phải bây giờ đang rảnh, mà cô thì lúc nào chẳng rảnh!
Chị Từ không phản đối, Cố Hướng Đông cũng thuận tiện muốn giúp cô vợ nhỏ của mình chuyển đồ, anh quyết định đi xem sao, vì thế anh đã đi ra ngoài cùng với Trần Nhị Ni.
Đợi cho đến khi Sở Y Nhất quay trở về từ bên ngoài, chị Từ vươn đầu ra nhìn sau lưng của Sở Y Nhất, thế như lại không nhìn thấy Cố Hướng Đông.
“Y Nhất, em không đi về cùng với Tiểu Cố à?”
“Hả? Cố Hướng Đông? Anh ấy đến đây sao? Em có nhìn thấy anh ấy đâu!” Sở Y Nhất cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao Cố Hướng Đông lại đến. Nếu đã đến rồi thì sao không ngồi chỗ của cô để đợi cô, còn chạy lung tung làm cái gì thế.
“ Đúng vậy, Trần Nhị Ni nói em đã đến kho lưu trữ nên dẫn Tiểu Cố đi qua đó rồi …”
Chị Từ chưa kịp nói xong, Sở Y Nhất đã vội vàng chạy ra ngoài. Trong lòng cô cứ dấy lên một nỗi bất an, cô muốn nhanh chóng tìm anh.
“Á, cứu mạng, thật là vô lễ!”
Trong kho lưu trữ truyền đến một giọng nói, trái tim của Sở Y Nhất đập một tiếng “thịch”, cô nhanh chóng chạy qua.
Khi cô bước vào xem thì thấy Trần Nhị Ni đang bán khỏa thân, tóc tai bù xù, Cố Hướng Đông đang đứng đó với vẻ mặt thất thần, còn sắc mặt của Trần Nhị Ni thì không nhìn rõ. Ngay khi thấy Sở Y Nhất bước vào, Cố Hướng Đông lập tức hơi hoảng loạn: “Vợ à, anh không có chạm vào cô ấy, anh không biết gì cả!” Cố Hướng Đông nhanh chóng giải thích.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, Sở Y Nhất cũng sốt ruột: “Lắm lời làm gì, đánh cho bất tỉnh đi!”
Cố Hướng Đông hạ tay xuống, Trần Nhị Ni nằm gục xuống đất. Sở Y Nhất vội vã nói: “Hai người mau chóng đi vào hệ thống trang trại!”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cửa vừa mở ra thì thấy Sở Y Nhất đang thu dọn đồ đạc.
“Sao đấy?” Sở Y Nhất nhìn chị Từ với vẻ mặt khó hiểu. Chị Từ đi theo sau, nhìn bên trong chỉ có một mình Sở Y Nhất, cô không hiểu gì cả.
Sở Y Nhất nháy mắt với chị Từ, chị Từ hiểu ý, ngừng nói.
“Vừa rồi mọi người đều nghe thấy có tiếng người kêu cứu nên đã vội vã chạy qua đây.”
“À, vừa nãy em đang tìm đồ, đột nhiên tem nhìn thấy một con chuột đang lao vào tôi. Em sợ quá nên hét lên một tiếng, không ngờ đã làm kinh hãi đến mọi người, thật là ngại quá.” Sở Y Nhất ngượng ngùng mỉm cười.
“Ồ, hóa ra là như vậy. Nơi này thường không có người tới nên có chuột cũng là chuyện bình thường. Em nên cẩn thận một chút, không có chuyện gì là tốt rồi.” Người đàn ông hiểu chuyện gật đầu, sau đó kêu mọi người giải tán.
“Có chuyện gì vậy? Vừa nãy chị nghe thấy…” Chị Từ nóng lòng bước lên nắm lấy cánh tay Sở Y Nhất, lo lắng hỏi.
“Chị Từ, chị khoan hãy nói chuyện, em dẫn chị đi xem.” Sở Y Nhất vừa nói chuyện với chị Từ vừa đuổi Trần Nhị Ni ra khỏi hệ thống trang trại.
“Chị xem đi, Trần Nhị Ni mất trí rồi, cô ta muốn vu oan cho Cố Hướng Đông nhà em. Cô ta tự làm quần áo và tóc tai của mình thành ra như thế này, Cố Hướng Đông vì sốt ruột nên đã đánh cô ta ngất xỉu. Em sợ anh ấy ở đây thì sẽ không thể nào giải thích rõ ràng được, vì vậy em kêu anh ấy đi trước …”
“Trời đất ơi, tại sao Trần Nhị Ni lại có thể không biết liêm sỉ đến vậy. Chị còn đang bảo tại sao cô ta lại tốt bụng thế, còn muốn dẫn Tiểu Cố đi tìm em. Hừ, đúng là cái đồ xấu xa!” Chị Từ nghe Sở Y Nhất nói xong, cô không còn nghi ngờ gì nữa, cô cũng rất tức giận.
“ Nhưng mà chị Từ à, bây giờ phải làm sao đây? Cứ để cô ta nằm ở đây sao?” Nếu bảo Sở Y Nhất nói, cô sẽ để cho Trần Nhị Ni ở đây, khi nào tỉnh dậy thì tự cút về nhà.
“Bây giờ quả thật không dễ gì lôi cô ta ra ngoài, để cô ta nằm ở đó đi, con người gì mà bụng dạ xấu xa, cũng không biết cô ta có ý đồ gì nữa!” Chị Từ không muốn quan tâm tới Trần Nhị Ni nữa, cô kéo Sở Y Nhất đi ra ngoài.
Thật trùng hợp với ý của Sở Y Nhất, cô vỗ vỗ tay rồi bước ra khỏi kho lưu trữ.
“Chị Từ, em đi gặp Cố Hướng Đông, chị giúp em để ý một chút.”
“Đi đi, e là Tiểu Cố bị ám ảnh rồi, lần sau chắc không dám tới đón em nữa đâu.”
“Hầy...” Sở Y Nhất thở dài, tỏ vẻ rất khó chịu.
Chị Từ nghĩ lại càng thấy tức giận. Ngày thường dù như thế nào cũng chỉ do tính cách không hợp, nhưng chuyện của ngày hôm nay thì không phải là chuyện do tính cách không hợp nữa rồi. Nếu không nhờ Sở Y Nhất phản ứng nhanh, nếu bị mọi người nhìn thấy cảnh tưởng Tiểu Cố và Trần Nị Ni chung một phòng, với cái đức tính của Trần Nhị Ni, có bao nhiêu cái miệng cũng không thể nào minh oan được. Nói không chừng, công việc của Tiểu Cố và Sở Y Nhất cũng sẽ bị ảnh hưởng. Đây đúng là muốn ép người ta vào con đường chết, quá vô liêm sỉ!