Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 314

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lần thứ hai cũng dùng khuôn mặt mỉm cười này đến tìm mình, nó lại bảo mình đi sưu tầm mấy tài liệu cổ gì đó. Cái thứ đó thì có giá trị gì chứ, chẳng phải toàn bán theo cân hay sao. Cũng không biết tên nhóc này muốn làm gì.

Lần này ước chừng không có gì tốt đẹp.

“Không có thời gian.”

“Ôi trời chú ơi, chú đừng như vậy mà, chú đã chặn hết những lời sau đó cháu muốn nói rồi. Cháu cho chú thêm một cơ hội nữa, trả lời lại đi chú.”

“Mày định làm cái quái gì vậy?” Càng thân quen thì càng nhận ra thằng nhóc này là một tên vô lại, một tên lang băm, dính vô rồi thì khó mà thoát ra được. Vậy nên ông lão cũng không khách sáo.

“Ai bảo chú lại có đôi mắt tốt như thế, chỉ cần nhìn qua là có thể thấy trước cả tương lai và hiện tại. Lần này cần phải đi một chuyến đến Thượng Hải, tìm chị Mỹ Lệ.” Đôi mắt đó của ông lão thật sự rất biết cách nhìn đồ, chỉ cần một cái nhìn là có thể phân biệt được đâu là thật và đâu là giả. Sở Y Nhất đang nghĩ sắp tới sẽ hỗn loạn, nên muốn chuẩn bị trước một chút, cố gắng cứu lấy một số món đồ quý giá. Đó là lý do vì sao cô cứ tìm ông lão hết lần này đến lần khác.

“Chị Mỹ Lệ? Chị ấy đi Thượng Hải sao? Đi qua đó làm gì?” Vừa nãy, sắc mặt của ông lão còn đang cự tuyệt, giờ đột ngột lấy lại tinh thần.

Trong lòng Sở Y Nhất thầm nghĩ, hừm, ông lão này, là cái kiểu người mà cô đã nghĩ đó sao?

“Chú muốn biết thì đợi khi chú đi đến Thượng Hải tự mà hỏi chị ấy, cháu cũng không biết chị ấy đi để làm gì. Chỉ là chị ấy có viết thư cho cháu, bảo cháu đi một chuyến, có một vài chuyện cần cháu xử lý. Vậy nên cháu muốn nhờ chú qua đó xem trước coi sao.”

“Khi nào thì đi?”

“Chuyện này … đợi khi nào chú có thời gian rảnh thôi.”

“Bây giờ chú rảnh, cho chú địa chỉ.”

Ôi trời, xem thái độ tích cực kia kìa, Sở Y Nhất chậc chậc hai tiếng.

Ông lão mặc kệ cô, cầm lấy địa chỉ rồi bỏ đi.

Sở Y Nhất nhìn bóng lưng của ông lão, cô thầm nghĩ, nếu như chị Mỹ Lệ bằng lòng, ông lão cũng là một sự lựa chọn tốt. Ông lão là người thực tế, rất nhiều chuyện đều có nguyên tắc và phương pháp riêng, nhất định có thể bảo vệ chu toàn cho chị Mỹ Lệ.

Cao Đại Sơn gần đây thường đi sớm về muộn, thậm chí có lúc đã khuya rồi mà anh vẫn chưa về. Hứa Hương Thảo nhìn điệu bộ thờ ơ của Cao Đại Sơn khiến cô thấy hơi hoài niệm. Khi anh đánh cô, ít nhất là trong những lúc như vậy, trong lòng anh vẫn còn nhớ đến cô, nhưng giờ đây ánh mắt anh nhìn cô chẳng khác gì như nhìn một cái ghế dài, một bộ quần áo, thật sự như thể cô là chính những thứ ấy. Trong lòng cô cảm thấy Cao Đại Sơn có hơi khác thường, tuy nhiên cô lại không biết vấn đề nằm ở đâu.

Sáng nay, Cao Đại Sơn đã quay trở lại. Anh không thèm nhìn Hứa Hương Thảo dù chỉ là một ánh mắt, trực tiếp đi tìm quần áo sạch sẽ của mình, thay xong quần áo liền rời đi, đầu cũng không thèm quay lại ngó một lần.

Hứa Hương Thảo nhặt quần áo bẩn trên đất, cô định bỏ vào chậu để giặt. Bỗng lúc này có một mùi hương xộc vào mũi của cô, cô đưa quần áo lên mũi với thái độ ngờ vực, vừa nắm chặt quần áo vừa ngửi, ngửi một hồi thì khóc.

Tại sao lại có một mùi hương thơm như vậy trên người của chồng cô, đây chắc chắn là mùi hương trên người của người đàn bà vô liêm sỉ nào rồi. Thế nhưng, cớ sao anh lại đối xử với cô như vậy?

Hứa Hương Thảo khóc không ngừng, cô cảm thấy đất trời như sụp đổ.

Sau khi Cao Đại Sơn đi ra khỏi nhà và đến thẳng văn phòng làm việc, anh ngồi trên ghế với tâm trạng hơi mệt mỏi. Khi dựa lưng vào ghế, trong đầu anh lại phảng phất những cuộc mây mưa vào tối qua với Trần Nhị Ni. Người phụ nữ đó thật là một người phụ nữ lẳng lơ, khiến người khác không thể nào kiềm chế được. Khuôn mặt của Cao Đại Sơn tràn ngập sự hài lòng mà đã lâu rồi không có, anh chỉ mong sao bây giờ có thể lập tức đi tìm Trần Nhị Ni.

“Phó cục trưởng Cao, mọi người đang chờ cuộc họp của anh.”

Cao Đại Sơn hơi ngơ người, sau đó mới nhớ ra hôm nay quả thật có một cuộc họp, anh vội vàng cầm giấy bút đi đến phòng họp.

Nhìn thấy Cố Hướng Đông ngồi trên chiếc ghế chính, trái tim anh bất giác bị nghẹn lại, anh cần phải tranh thủ hơn nữa. Cứ một ngày Cố Hướng Đông không bước xuống khỏi vị trí đó, thì anh lại có thêm một ngày bất an.

Hôm nay Cố Hướng Đông vừa xong việc ở bên ngoài, anh ghé qua nhà máy chế biến thịt. Anh bảo Tiểu Vương đậu xe gần đó, Tiểu Vương tìm Tiểu Lý, còn anh thì tìm cô vợ nhỏ của mình.

Khi đến văn phòng của cô, anh phát hiện cô vợ nhỏ của mình không có ở đó, chỉ có chị Từ và Trần Nhị Ni.

“Tiểu Cố à, đến đó Y Nhất tan làm sao. Em ấy vừa đi ra ngoài rồi, hay là em ở đây đợi thêm một chút đi?” Chị Từ mỉm cười chào hỏi với Cố Hướng Đông, trong lòng thầm nghĩ, đôi vợ chồng trẻ này thật là mặn nồng.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 314