Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 313

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Nếu cậu trai có khuôn mặt trắng trẻo kia thật sự giống như những gì anh nói, tiền đến tay mà lại không giành lấy, chỉ vì để thuận tiện cho những người dân ở gần đó, vậy thì em thật sự rất bội phục cậu ta!” Người em lại nói.

“Ai mà không thế. Đi thôi, về nhà sớm thôi.”

Trải qua một hồi lâu nhưng tâm trạng của Cố Hướng Đông vẫn không thể nào bình tĩnh lại, cô vợ nhỏ của anh không chỉ chăm chăm vào kiếm tiền mà còn có nguyên tắc của riêng mình. Mục đích lớn lao của cô trong thời đại đang thiếu thốn vật chất này là tạo ra sự tiện lợi hơn cho người dân, cô vẫn không thay đổi mục đích ban đầu của chính mình. Cũng giống trước đây, cô âm thầm gửi đồ cho các nhà nghiên cứu ở Viện nghiên cứu Tân Cương gần một năm, tất cả đều là vì cô muốn giúp đỡ người khác trong phạm vi khả năng của mình.

Anh quay trở lại chợ đen, từ xa đã thấy cô vợ nhỏ đang lặng lẽ nhét thứ gì đó vào chiếc giỏ nhỏ của một người phụ nữ. “Bác gái à, sức khỏe của chú chắc hồi phục sớm rồi nhỉ, nếu có gì cần thì cứ đến đây tìm anh của cháu.”

“Ôi, cảm ơn chàng trai. Sức khỏe của chồng bác không tốt, ông ấy muốn ăn một ít đồ mới lạ, mà những thứ đó cũng chỉ có chỗ của cháu mới có, đã vậy giá cả cũng không mắc, bác thật sự rất cảm ơn mọi người!” Sắc mặt của người phụ nữ tràn ngập nụ cười chân thành.

“Sau này nếu như chú ấy muốn ăn cái gì, bác cứ qua đây. Nếu như chỗ của cháu không có, cháu sẽ tìm chỗ khác giúp cho bác, bảo đảm có thể giúp cho chú được nếm những vị tươi mới.”

“Ừ.” Người phụ nữ rời đi với vẻ tâm trạng hài lòng.

“Anh về rồi đấy à? Sao rồi? Có nhìn ra được gì không?” Ngay khi Sở Y Nhất nhìn thấy Cố Hướng Đông đã trở lại, cô nhanh chóng bước tới hỏi han.

“Vừa rồi em đã bỏ gì vào trong giỏ của bác gái thế?”

“Hả? Anh nhìn thấy rồi à. Sức khỏe của chồng bác ấy không tốt, miệng rất kén chọn, bác gái thường xuyên qua đây để mua đồ. Lần này lại muốn ăn thăn lợn, bác gái mua một cái, em lại nhét thêm một cái nữa.” Sở Y Nhất trả lời xong cô chợt nhận ra, “Này, không đúng. Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em nữa.”

“Đi thôi, về nhà anh sẽ nói với em.” Nói xong, anh đi tới nắm tay Sở Y Nhất.

“Anh làm gì vậy, đừng có động tay động chân, em vẫn chưa nói một tiếng với anh Cường nữa.”

Cố Hướng Đông không hề bị lay động, Sở Y Nhất không còn cách nào khác, cô đành phải hét lên với Đường Cường: “Anh trai, em về trước đây.”

Đường Cường mỉm cười vẫy tay.

“Lên đi.” Cố Hướng Đông vỗ vỗ phía trước của chiếc xe đạp.

“Cố Hướng Đông, sao em cảm giác sau khi đi ra ngoài một chuyến, anh không còn bình thường nữa vậy. Quản gia nhỏ đã nói với chúng ta rồi, giờ anh muốn đạp xe về sao?” Sở Y Nhất nhìn Cố Hướng Đông với vẻ dò xét.

“Đó chẳng phải là do không có xe đạp để dẫn em đi hay sao, giờ thiên thời địa lợi nhân hòa, còn không mau hành động.”

Khóe mắt Sở Y Nhất giật giật, trong mùa đông rét buốt này, ai muốn thiên thời địa lợi nhân hòa với anh chứ!

“Vợ, thế nào? Cảm giác có phải tốt hơn không?” Cố Hướng Đông vừa đạp xe vừa vui vẻ hỏi Sở Y Nhất.

Sở Y Nhất như muốn đóng băng, cô thật sự không hiểu nổi tại sao bản thân mình lại đồng ý leo lên chiếc xe đạp này với Cố Hướng Đông. Hầy, đúng là sắc đẹp khiến người ta dễ phạm sai lầm.

Trên con đường trở về nhà, Sở Y Nhất nghe Cố Hướng Đông kể lại mọi chuyện, cô cũng đã hiểu ra. Hai người của ngày hôm nay qua đây là làm thuê cho người khác. Cô ép giá xuống vì muốn thuận tiện cho tất cả mọi người chứ không phải để thuận tiện cho đám người kia bòn rút lợi ích từ sự chênh lệch giá.

Ngay lập tức chợ đen đưa ra quyết định, nếu không phải trong trường hợp đặc biệt, chợ đen sẽ không bán hàng với số lượng lớn cho người ngoài, chỉ bán lẻ để đáp ứng nhu cầu cơ bản của tất cả người dân.

Hai người anh em kia nghe xong, phản ứng đầu tiên của bọn họ là liệu có phải bọn họ đã bị lộ rồi không. Chứ sao tối qua bọn họ vừa mới mua với số lượng lớn thì hôm nay chợ đen lại đưa ra quy định như vậy. Phản ứng tiếp theo chính là bọn họ cảm thấy thế cũng tốt, không cần phải giúp đỡ cho anh Thủy kia nhưng lại bị giày vò như c.h.ế.t đi sống lại. Phản ứng thứ ba của bọn họ chính là cậu trai trẻ có khuôn mặt trắng nõn kia đúng quả thật là một người đàn ông chân chính, cách làm việc của cậu trai trẻ phải khiến cho bọn họ chỉ có thể thốt lên một từ, tuyệt!

“Chú, dạo này chú có rảnh không?” Sở Y Nhất mỉm cười tít mắt, cô hỏi ông lão.

Ông lão lập tức nâng cao cảnh giác, thằng nhóc này mỉm cười như vậy với mình hẳn là có chuyện không hay.

Lần đầu tiên thằng nhóc này mỉm cười với mình, nó bảo mình đi vào một thung lũng nghèo nàn gom hết một số đồ nội thất cũ kỹ về. Chỉ vì nhìn trúng bộ bàn ăn loại gỗ hoàng hoa lê của nó, hỏi nó là người từ nơi nào đến, sau đó thì bị nó dẫn dắt chủ đề trong vô thức. Kết quả phải ở lại trong thung lũng nghèo nàn đó hết nửa tháng, tìm kiếm giúp đó rất nhiều đồ nội thất cũ.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 313