Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 312

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Chuyện lạ thế này ắt là có vấn đề, Sở Y Nhất nhìn về phía Cố Hướng Đông, cô nhướng mày, lát nữa phải xem anh thể hiện rồi.

Cố Hướng Đông thầm thở dài trong lòng, thân là Cục trưởng Cục Cảnh sát, thế mà phải chạy việc ở chợ đen cho cô vợ nhỏ của mình. Được rồi, ai bảo đó là cô vợ nhỏ của anh chứ, anh đành phải dùng ánh mắt “em yên tâm” với Sở Y Nhất.

Sở Y Nhất còn chu đáo mang một chiếc xe đạp từ hệ thống trang trại đưa cho Cố Hướng Đông. Xe đạp leo núi chắc chắn tốt hơn chiếc xe hiệu “28” thời bây giờ.

Khi Cố Hướng Đông nhìn thấy chiếc xe đạp, khóe mắt của anh giật giật. Cô chuẩn bị thật sự rất đầy đủ, anh đành phải nhận lệnh, sải đôi chân dài bước lên chiếc xe. Sở Y Nhất cảm tah6ý tư thế này quá đẹp trai!

Hai người đàn ông kia buộc lương thực vào trong chiếc xe đạp, xe đạp bị đè kêu cót két rồi loạng choạng trên đường, Cố Hướng Đông đi theo sau với khoảng cách không xa cũng không gần.

Hai người đàn ông hì hục đạp xe.

“Anh, vừa nãy không phải tên đó nói sẽ giao hàng đến tận cửa nhà cho chúng ta à, tại sao anh không đồng ý. Anh xem, chúng ta xách nhiều đồ thế này mệt muốn chết. Không được đâu, em sắp đạp xe không nổi nữa rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát nhé.”

“Em thì hiểu cái quái gì chứ, để tên đó giao hàng đến tận cửa thế chẳng phải sẽ biết chúng ta ở đâu hay sao. Mau lên đi, đám người bên ngoài thành đó còn đang đợi, năm nay kiếm tiền cũng dễ thở hơn một chút, đừng có rề rà nữa, mau dùng sức đạp đi!”

Mặc dù giọng nói của hai người không lớn lắm, nhưng trên con đường tĩnh mịch thế này thì lại vang dội vô cùng. Đôi tai của Cố Hướng Đông cực kỳ thính, anh nghe bọn họ nói rõ mồn một.

Nói như vậy tức là có người đang ở ngoài tiếp tay cho bọn họ?

Khi đến một nơi hẻo lánh bên ngoài thành phố, bọn họ mơ hồ nhìn thấy một bóng người. Cố Hướng Đông dừng lại tìm một góc khuất, vừa có thể nghe được bọn họ nói chuyện vừa có thể giấu cả bản thân và chiếc xe đi.

“Tại sao hôm nay lại muộn như vậy?” Một giọng nói trầm thấp vang lên.

“Anh Thủy, chúng tôi chạm mặt một người nên bị chậm trễ một chút. Đây là lương thực mà anh yêu cầu, chúng tôi đã mang đến cho anh đây.” Người anh mở miệng nói, giọng điều có phần cung kính.

“Ừ, lần sau mua nhiều hơn một tí. Lần này không dễ dàng, quay trở về phải tới ngày mai mới có thể khai trương, điều này sẽ làm trì hoãn việc kiếm tiền của tôi.”

“Anh Thủy, hai anh em chúng tôi không thể một lúc mang nhiều hàng như vậy...”

“Đó là chuyện của hai người, tôi chỉ muốn nhận hàng mà tôi cần. Được rồi, đây là tiền cho hai người. Đây là hàng ngày mai cần mua, ngày mai hai người giao tới đây theo giờ cũ.” Nói xong, người đàn ông này cũng không chờ bọn họ phản ứng lại, trực tiếp xách đồ bỏ đi.

“Anh hai, như vậy tức là bảo chúng ta lại mua nữa sao?”

Người còn lại nhất thời không nói gì, đôi chân mày nhíu sâu. Cố Hướng Đông không nhìn thấy được điều này.

“Anh hai, mỗi lần chúng ta mua đồ và mang tới đây mệt biết bao nhiêu mà chỉ có một chút tiền cực khổ thế này. Bọn họ thì hay rồi, mang số hàng này về lại bán giá cao cho người khác, tiền thì cứ rủng rỉnh vào trong túi của bọn họ. Anh nói xem, hai anh em chúng ta là cái gì đây!”

Nghe vậy, Cố Hướng Đông coi như cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Hai người anh em này nhận lệnh của người ta đến chỗ của cô vợ nhỏ mua lương thực, sau đó đưa lại cho anh Thủy này. Tiếp đó, anh Thủy mang về và bán ra ngoài với giá cao để từ đó kiếm chác từ sự chênh lệch giữa hai giá tiền. Xem ra giá bán của cô vợ nhỏ rất công bằng, nếu không người ta đã không phát hiện ra cách làm ăn phát đạt như vậy.

“Hầy, chúng ta có thể làm gì. Thế lực của anh Thủy rất lớn, nếu chúng ta không làm chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”

“Thế tại sao anh ta không tự mình trực tiếp đi mua? Cứ phải giày vò đám trung gian của chúng ta thế này. Nếu như anh ta tự đi, anh ta muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, muốn mua cái gì thì mua cái đó. Thật sự không tài nào hiểu nổi!”

“Xem ra em không hiểu nhỉ? Anh ta chắc chắn cũng sợ có người nhận ra anh ta. Dù sao thì anh Thủy cũng có chút tiếng tăm trên chợ đen, bị truyền ra thì không hay lắm. Giá người ta bán bên này thấp như vậy, đến chỗ anh ta thì lại cao như thế, nếu như bị người ta phát hiện ra, e rằng không thể nào tiếp tục kinh doanh được nữa nên anh ta không thể tự mình ra mặt!”

“Vậy tại sao giá chợ đen ở đây lại thấp như vậy?” Người còn lại hỏi với giọng bối rối.

“Chợ đen bên đó ấy à! Ngoài mặt, người đàn ông mặt sẹo kia làm chủ, nhưng thực tế chính là cậu trai có khuôn mặt trắng trẻo đến nói chuyện với chúng ta. Hôm nay mày không thấy người đàn ông mặt sẹo kia làm việc mà phải nhìn sắc mặt của cậu trai có khuôn mặt trắng trẻo à. Cậu trai có khuôn mặt trắng trẻo đó làm việc rất có quy củ, cậu ta ép giá chứ không tăng giá, có khả năng muốn để người dân ở gần đó mua được đồ với giá hợp lý và mua được mọi thứ. Nhưng điều này đã bị anh Thủy phát hiện ra, nên mới có con đường phát tài như bây giờ.” Hai người vừa đạp xe vừa trò chuyện, gần như không nhận ra đã đi qua Cố Hướng Đông.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 312