“Ừ.” Cô vợ nhỏ nói đúng, anh thật sự chưa bao giờ nhìn thấy chợ đen. Ở đây không ồn ào như anh tưởng tượng, mọi người tới đây xem ra đều có mục tiêu rõ ràng. Cho tiền, cầm lấy đồ muồn lấy, có trật tự một cách khác thường.
“Hai người đến rồi, ngồi phía sau một lát trước đi.” Đường Cường vẫn còn sững sờ khi nhìn thấy Cố Hướng Đông ở phía sau Sở Y Nhất, nhưng anh cũng nhanh chóng bình tĩnh lại và chào hỏi, bảo bọn họ đi ra phía sau nghỉ ngơi một lát.
“Em sẽ đưa anh ấy đi dạo một vòng, đi không xa lắm đâu. Khi nào bọn họ đến thì anh nhờ người nói với bọn em một tiếng.” Sở Y Nhất muốn đưa Cố Hướng Đông đi xem thế giới.
“Như vậy cũng được.”
“Ông chủ, tôi muốn đường nâu.”
“Đây, tới ngay đây.”
“Anh à, anh cứ bận việc của anh đi.”
Đường Cường gật đầu và quay lại chào khách.
“Anh thấy sao? Có phải nó phong phú và đa dạng hơn so với hợp tác xã mua bán không, cần gì có đó?”
Cố Hướng Đông không lên tiếng, dù bây giờ không phản đối nhưng anh vẫn không ủng hộ. Nếu không phải vì cô vợ nhỏ, anh sẽ không đến. Cố Hướng Đông cảm thấy có chút khó xử.
“Thực ra, tất cả bọn họ đều tiến về phía trước với trạng thái thăm dò. Ai có thể đảm bảo rằng những gì bọn họ làm luôn đúng? Mỗi gian đoạn đều có mỗi thử thách mà ở mỗi giai đoạn đó cần thiết. Con người chính là như vậy, một đất nước thì càng phải như vậy. Tuy nhiên, em tin rằng nó sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn, càng ngày càng mạnh mẽ hơn!”
Cố Hướng Đông hiểu ý cô vợ nhỏ, đứng ở bên cạnh nhìn dòng người vội vã trong bóng đen, anh nghĩ một ngày nào đó, anh sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy dưới ánh mặt trời.
“Anh Ngô, anh Cường bảo em mời mọi người qua đó.”
“Được.” Nói xong, cô nhìn Cố Hướng Đông, hai người đi theo cậu em trai quay trở lại chỗ của Đường Cường.
Sở Y Nhất lặng lẽ nói với Cố Hướng Đông những gì đã xảy ra.
“Có hai người thường đến mua đồ với số lượng lớn, anh trai cảm giác có gì đó không đúng cho nên mới bảo em quá đó xem thử rốt cuộc trong chuyện này có nội tình gì không. Lát nữa anh cũng giúp em xem sao nhé.”
Cố Hướng Đông gật đầu, sau đó lại lo rằng cô vợ nhỏ của anh không nhìn thấy, anh thận trọng đáp lại một tiếng “Ừ”.
“Hàng đã chuẩn bị xong chưa?” Vẫn là hai người ngày hôm qua, bọn họ đang đứng trước quầy hàng của Đường Cường.
“Hai người đến rồi, 200 cân gạo và 200 cân mì phải không, đã chuẩn bị xong. Chỉ là tôi muốn nhiều chuyện hỏi thêm một câu, hai người mua nhiều như thế là để ở nhà ăn à?”
“Anh đi quá giới hạn rồi đấy. Anh bán đồ, tôi đưa tiền, những chuyện khác hình như anh quản hơi nhiều!” Sắc mặt của người vừa lên tiếng lập tức tối sầm lại.
“Ôi trời anh trai, anh xem anh kìa, có người chiếu cố cho việc làm ăn của anh không phải là chuyện tốt hay sao, anh hỏi nhiều như vậy làm gì chứ?” Sở Y Nhất bước tới, cô cắt ngang cuộc trò chuyện, sắc mặt của người vừa nãy cũng đã dịu đi chút.
“Hai anh à, chuyện là như thế này. Tôi thấy hai người cũng thường xuyên đến chiếu cố cho việc kinh doanh của chúng tôi. Mỗi lần hai người đi đi về về mang theo rất nhiều đồ cũng không thuận tiện. Chi bằng hai người cho chúng tôi địa chỉ, nếu cần cái gì thì chúng tôi sẽ gửi hàng đến tận cửa, hai người cũng bớt phiền. Hai người cảm thấy thế nào?”
“Đây là ai?” Một người trong số bọn họ hỏi Đường Cường.
“Đây là em trai của tôi, ở đây đều là do cậu ấy quản lý, nói gì thì là thế.” Đường Cường suýt chút nữa đã vỗ n.g.ự.c cam đoan.
“Anh học hỏi thái độ làm kinh doanh của em trai đi. Tuy nhiên cậu em trai à, không cần phải phiền đến mọi người, nếu cần cái gì thì chúng tôi sẽ tự qua lấy, chỉ mong mọi người bớt nghe ngóng chuyện của chúng tôi, có vậy thì chuyện kinh doanh này mới có thể tiếp tục.” Người đàn ông nói rồi lại nhìn Đường Cường. Trong long của Đường Cường muốn bốc hỏa, nhưng anh cố gắng kìm chế lại.
“Cậu em trai, chúng tôi mua rất nhiều hàng bên quầy của cậu, cậu tính rẻ cho chúng tôi một chút đi.”
“Hai anh à, cái giá này thật sự không có cao lắm đâu, hai người cũng biết rủi ro mà chúng tôi gánh lớn bao nhiêu. Chúng tôi không thể nào bận rộn tới bận rộn lui, không kiếm được tiền mà lại còn để bản thân luôn trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc, hai anh đây thấy có phải không?”
“Rồi, rồi, không bớt thì không bớt, cậu cũng đừng nói với tôi những điều này. Hàng ở đâu, đây là tiền, mấy người đếm đi.” Người đàn ông hơi mất kiên nhẫn, ném một cọc tiền xuống và nói.
Đường Cường nhìn Sở Y Nhất, thấy cô không có phản ứng gì nên anh nhận lấy tiền và đếm, sau đó thì đi cùng với cậu em trai lấy hàng ra cho bọn họ.
“Xe của hai người để ở đâu? Chúng tôi sẽ vận chuyển hàng qua cho hai người.”
“Không cần, không cần, cứ đặt hàng ở đây, chúng tôi tự vận chuyển.” Người đàn ông từ chối.