Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 310

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Chị Mỹ Lệ đã đến nhà chị em của chị ấy, năm trước chắc vì không về nên mới bảo mọi người không nên thấp thỏm nhớ nhung. Chị Mỹ Lệ còn bảo cô có thời gian thì đến Thượng Hải một chuyến, có vài chuyện muốn cô qua giải quyết.

Sở Y Nhất nghĩ thầm, cô thì có thể giải quyết được cái gì chứ? Đó là Thượng Hải!

Sở Y Nhất cầm bút lên và viết một bức thư gửi lại cho chị Mỹ Lệ, hỏi chị ấy rằng cô qua đó để làm gì. Sau đó thì gấp thư lại, khi nào có thời gian sẽ gửi thư đi.

“Cố Hướng Đông, tối nay em muốn đi ra ngoài một chuyến.” Tại bàn ăn, Sở Y Nhất nhớ lại thỏa thuận với Đường Cường, cô nói với Cố Hướng Đông.

“Ra ngoài? Đi đâu?”

“Gì ấy nhỉ, à là bên phía Đường Cường gặp phải một số chuyện, em cần qua đó xem thử.”

Nhìn thấy bộ dạng vặn vẹo của cô vợ nhỏ, lúc này Cố Hướng Đông mới phản ứng lại. Cô vợ nhỏ của anh thật có bản lĩnh, dùng sức của một mình mình để chống đỡ cả một cái chợ đen, muốn gì thì có đó.

“Vậy thì anh cũng đi.” Anh nói mà không cần suy nghĩ.

“Anh đi theo thì không thích hợp lắm. Anh là cảnh sát, càng không thích hợp. Nếu anh bị người ta phát hiện ra, chắc chắn sẽ bị báo cáo, bảo anh biết luật mà vẫn vi phạm.” Sở Y Nhất lắc đầu giống như cái trống lắc, cô kiên quyết phản đối!

“Em không nói thì ai biết?”

“Tiểu Bảo không thể ở nhà một mình!”

“Đợi khi nào thằng bé ngủ rồi thì giao lại cho quản gia nhỏ.” Cố Hướng Đông nhìn Tiểu Bảo đang chơi bên cạnh mình, anh thì thầm.

Sở Y Nhất không biết phải nói gì thêm nữa. Cuối cùng cô vẫn phải dẫn Cục trưởng Cố cùng cô đi đến chợ đen, chỉ có điều hai người bọn họ cần phải cải trang một chút.

“Làm quen một chút, tôi tên Ngô Dụng.”

Cố Hướng Đông nhìn cô vợ nhỏ mặc quần áo của đàn ông, anh cảm thấy rất thần kỳ, người vợ nhỏ bé yêu kiều của anh đã trở thành một người anh em. Sở Y Nhất dán râu, đội tóc giả và dán một ít vết sẹo giả lên mặt của Cố Hướng Đông, trông anh như rất trải đời.

“Xin chào người anh em, tôi là Ngải Vô Ung.” Cố Hướng Đông tùy tiện đặt cho mình một cái tên.

“Ngải Vô Ung? Tại sao lại gọi cái tên này!” Sở Y Nhất không hiểu?

“Em thử đọc thêm vài lần nữa xem.”

“Ngải Vô Ung, Ngải Vô Ung… Haizz!” Sở Y Nhất nghe vậy nên nhẩm đi nhẩm lại nhiều lần, sau đó cô đã hiểu ra ngay. Thì ra là sử dụng cách đồng âm với từ “Yêu Ngô Dụng”!

Người đàn ông này thật là, quá dễ thương!

Cố Hướng Đông ẵm Tiểu Bảo đang ngủ say bước vào hệ thống trang trại và giao thằng bé cho người quản gia nhỏ. Sau đó, Ngô Dụng và Ngải Vô Ung đã sẵn sàng lên đường đến chợ đen.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, sau đó lại nhìn đứa bé đang ngủ say, sắc mặt của quản gia nhỏ tối sầm lại. Bây giờ không chỉ phải xem bọn họ thể hiện tình cảm mà còn phải giúp bọn họ trông con?

“Hai người quyết định cứ thế mà ra ngoài sao?”

“Hả? Có vấn đề gì không?” Sở Y Nhất nhìn lại bản thân rồi nhìn Cố Hướng Đông, “Ồ, đúng ha, như vậy thì quá tạo chú ý, chúng ta nên ra khỏi khu nhà ở thuộc sở hữu của cơ quan nhà nước trước đã. Cố Hướng Đông, chúng ta thay đồ lại rồi đi ra thôi.” Nói xong, cô nắm tay Cố Hướng Đông và định đi ra ngoài.

“Có cần phiền phức như vậy không? Tôi đưa hai người đến đó là được rồi mà, thần không biết quỷ không hay, người khác cũng thể nào nắm thóp được hai người.” Quản gia nhỏ nói với giọng nhẹ như mây. Bọn họ thật sự coi cái hệ thống trang trại này vô bổ đến thế à, đúng là quá xem thường mình.

“Thật sao? Còn có chức năng này nữa à, vậy có khác gì dịch chuyển tức thời đâu. Quản gia nhỏ, cậu không tử tế gì cả, tại sao không nói sớm. Hại chúng tôi phải ngồi xe hơi, rồi lại phải ngồi xe lửa lắc lư.”

“Có hạn chế khoản cách, cô đừng có nghĩ nhiều đến thế. Tôi xác minh và giải thích rõ ràng với cô, khoảng cách quá xa thì không được!” Quản gia nhỏ trợn tròn mắt, vị chủ nhân này lại bắt đầu không biết khách sáo là như thế nào.

“Được, được, vậy thì cậu đưa chúng tôi đến bên phía Bắc Sơn, việc còn lại thì sau này tính tiếp, có được không?”

Người quản gia nhỏ vội vàng ném Sở Y Nhất và Cố Hướng Đông ra khỏi hệ thống trang trại.

Cố Hướng Đông nắm chặt cô vợ nhỏ, có như vậy cô mới không bị văng ra ngoài: “Quản gia nhỏ này, không biết dịu dàng, không đáng tin cậy.” Sở Y Nhất vỗ vỗ ngực, cô hơi hoảng hồn. Cũng may, bọn họ nhìn thấy một đốm sáng nhỏ cách đó không xa, chợ đen nằm ở ngay phía trước.

“Ở đây chính là chợ đen à?”

“ Đúng vậy, không phải anh đã từng đến đây kiểm tra hay sao. Ồ, đúng rồi, khi anh đến thì mọi người đều chạy mất hút, hiển nhiên anh cũng không thể nào nhìn thấy được cảnh tượng như vậy. Lát nữa khi nói chuyện, anh nhớ chú ý một chút.”

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 310