“Này, người anh em, cậu lại đến rồi à? Hôm nay muốn mua gì đây?” Liên tục mấy ngày nay, bên phía Đường Cường có hai người thường xuyên ghé qua mua đồ. Gạo, bánh phở và cả những thứ khác, bọn họ đều từng mua qua, hơn nữa số lượng cũng không ít. Hôm nay bọn họ lại đến nữa, Đường Cường ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng anh đã bắt đầu lẩm bẩm.
“Hôm nay chúng tôi muốn thêm 200 cân gạo và 200 cân mì.” Người này không nhiều lời, chỉ bảy tỏ nhu cầu của mình một cách rất đơn giản và dễ hiểu.
“Người anh em à, mấy ngày nay hai người cứ liên tục đến chiếu cố cho việc kinh doanh của tôi, hàng tồn của tôi cũng sắp bị hai người mua sạch rồi. Hôm nay tôi thật sự không có nhiều hàng như thế, hay là ngay mai được không? Tôi cần phải về chuẩn bị hàng.”
Hai người bọn họ nhìn nhau, cuối cùng gật đầu.
“Được, vậy tối ngày mai cũng giờ này chúng tôi sẽ lại đến. Hy vọng đến lúc đó, anh đừng để chúng tôi lại phải chạy một chuyến vô ích.”
“Được, người anh em yên tâm. Ngày mai tôi nhất định sẽ chuẩn bị hàng thật đầy đủ, đợi mọi người đến lấy.”
Nhìn hai người rời đi, Đường Cường nháy mắt với cậu em trai bên cạnh mình, anh ta gật đầu hiểu ý rồi lặng lẽ đi theo.
“Sao rồi?” Bẵng một lúc lâu, cuối cùng cũng đợi được cậu em trai đó quay lại, anh hỏi với giọng sốt sắng.
“Anh Cường, em nhìn thấy hai người bọn họ đạp hai chiếc xe đạp chạy trên con đường hướng ra ngoài thành phố, em đuổi theo không kịp.” Cậu em trai thở hổn hển nói.
“Vậy không phải là người địa phương của chúng ta.” Đường Cường trầm ngâm nói. “Được rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi.” Anh ném cho cậu em trai một túi mì nhỏ,
“Ôi, cảm ơn anh Cường.” Chàng trai nhận lấy, cậu ta mỉm cười cảm ơn Đường Cường, Đường Cường thì vẫy tay bảo cậu ta về đi.
Nghĩ một hồi lâu những vẫn không thông, Đường Cường quyết định ngày mai đi tìm Sở Y Nhất. Đầu óc của em ấy linh hoạt, đúng lúc chị Mỹ Lệ cũng vừa gửi thư qua đây, cùng nhau giải quyết luôn một thể.
Đường Cường tranh thủ đến nhà máy chế biến thịt nhân lúc Sở Y Nhất tan làm vào buổi trưa. Sở Y Nhất vừa bước ra thì nhìn thấy anh, ngay khi cô vừa định đi qua để tìm anh thì nhìn thấy chàng trai gác cổng nhìn qua bên đó. Để đảm bảo an toàn, cô đã nháy mắt với Đường Cường, cả hai rời khỏi nhà máy chế biến thịt.
“Có chuyện gì vậy em gái? Sao phải chạy thật xa như vậy, lát nữa em quay về cũng tốn sức lắm đấy” Đường Cường không hiểu gì, anh nhịn không được nên hỏi.
“Gần đây em luôn cảm thấy mình bị nhìn chằm chằm, nên em nghĩ tốt hơn là nên cẩn trọng. Có chuyện gì vậy anh? Anh tìm em có chuyện gì sao?” Hôm nay thời tiết hơi lạnh và u ám, e là sắp có tuyết rơi, Sở Y Nhất không chịu nổi nên giậm giậm chân.
“Em gái à, dạo này trời thiết trở lạnh nên nhu cầu về các món hàng ở chợ đen đã nhiều hơn. Mấy bữa nay có hai người cứ liên tục đến chỗ anh mua đồ, mà số lượng bọn họ yêu cầu cũng không có ít. Đã thế, cái gì họ cũng muốn, tối qua còn muốn mua thêm 200 cân gạo và 200 cân mì. Trong lòng anh nghĩ thầm, sau đó nói với bọn họ hết hàng rồi, cần phải chuẩn bị hàng. Bảo bọn họ tối nay lại tới, chuyện này anh không chắc nên đành phải tìm em để thương lượng.” Đường Cường kể hết những chuyện đã xảy ra cho Sở Y Nhất nghe, anh đợi cô trả lời với một đôi mắt đầy mong chờ.
“Là người địa phương à?” Sở Y Nhất nhíu mày hỏi.
“Anh đã nhờ anh em cấp dưới của mình đi theo, cậu ta bảo bọn họ đi về phía ngoài thành. E rằng không phải người địa phương, thế nhưng anh cũng không nghe ra được khẩu âm của bọn họ là từ đâu đến.”
“Ừ, được rồi, Tối nay em sẽ qua đó xem xét rồi đưa ra quyết định.” Sở Y Nhất nhất thời cũng không đoán ra được, đành phải tự mình đi xem tình hình. Cũng không biết Cố Hướng Đông có bằng lòng để cô tự đi ra ngoài hay không.
“Được, vậy anh sẽ đợi em. Nhân tiện, chị Mỹ Lệ đã gửi thư cho em, anh có mang nó đến cho em.” Sau đó Đường Cường đưa cho Sở Y Nhất một lá thư. Nét chữ bên trên lá thư được viết rất duyên dáng, ghi rằng “Ngô Dụng phải tự tay mở thư”.
“Chị Mỹ Lệ đi Thượng Hải cũng đã gần một tháng. Giờ cũng sắp đến Tết, không biết chị ấy có quay về không.”
“Không phải chỉ cần xem thư là biết hay sao, trên thư cũng có địa chỉ, em cũng có thể viết thư gửi cho chị ấy mà!” Đường Cường nói rồi chỉ vào địa chỉ phía trên.
“Được, vậy em quay về xem một chút.”
Sau khi Sở Y Nhất và Đường Cường tách ra, cô quay trở về lại văn phòng của mình. Ngày thường mọi người đều sẽ nằm sấp trên bàn một lát để nghỉ ngơi, hôm nay chị Từ và anh Lý không có ở đây, chỉ có duy nhất một mình Sở Y Nhất.
Sở Y Nhất mở bức thư ra, cô đã đọc nó một cách nghiêm túc.