Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 308

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Cái gì cũng không biết, vậy mà còn nói với người ta như đúng rồi. Cái miệng của cậu sớm muốn cũng tự chuốc họa vào thân!” Trần Nhị Ni bày ra điệu bộ nghiêm khắc, sao có thể lại mất trí nhanh thế. Tuy nhiên chính cô cũng đa quên, bản thân cô chẳng phải cũng đã mất trí rồi hay sao.

Trần Nhị Ni cũng không biết ra sao, cả đoạn đường cứ đi theo Cao Đại Sơn. Cao Đại Sơn đã phát hiện ra Trần Nhị Ni đi theo mình từ lâu, nhưng anh vẫn cứ đi một cách tỉnh bơ, anh muốn xem thử cô gái này muốn làm gì. Kết quả đi theo lâu như vậy thế mà vẫn không thấy cô gái có động tĩnh gì, nên anh dứt khoát dừng bước, lập tức quay đầu lại.

Trần Nhị Ni không ngờ rằng người đàn ông đột ngột quay đầu, lại còn trực tiếp đi về phía của mình. Khi người đàn ông bước qua, cô đứng đó với điệu bộ hơi luống cuống, nhưng dần dần cô cũng bình tĩnh lại theo từng bước chân đi tới của người đàn ông.

“Này cô gái, tại sao cô lại đi theo tôi?” Cao Đại Sơn nhìn người phụ nữ trước mặt mình, tuổi tác không lớn, chắc cũng chỉ lớn hơn Sở Y Nhất kia tầm khoảng một đến hai tuổi mà thôi. Ăn mặc chỉnh tề, chân mày cũng được vẽ rất tỉ mỉ, khóe mắt nhếch lên trông rất lẳng lơ. Người phụ nữ này hoàn toàn khác biệt với tất cả những người phụ nữ mà Cao Đại Sơn từng tiếp xúc. Mặc dù không thô kệch giống người vợ da mặt vàng nhọt của mình, cũng không có khí chất và sạch sẽ giống như Sở Y Nhất, nhưng cũng hơi lẳng lơ và có chút phong trần.

“Đồng chí, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi đi theo anh thế?” Trần Nhị Ni nở một nụ cười xinh đẹp, “ Nhưng mà anh lại trực tiếp xông tới trước mặt tôi thế này là có ý đồ gì đây?”

Cách phản công thế này thật sự rất giỏi.

“Thật không, thế thì tôi thật không phải. Cô là nhân viên trong nhà máy chế biến thịt à?” Cao Đại Sơn đoán, anh cảm giác cô gái này đi theo mình cũng là từ lúc anh rời khỏi nhà máy chế biến thịt.

“ Đúng thế, không chỉ làm việc trong nhà máy chế biến thịt mà còn làm chung một văn phòng với Sở Y Nhất.” Trần Nhị Ni nói với giọng ẩn ý.

Xem ra, người phụ nữ đứng trước mặt anh biết được anh và chàng trai kia đã nói gì đó nên mới đi theo anh tới đây, còn nói cho anh biết là cô làm chung văn phòng với Sở Y Nhất. Thế thì bọn họ không phải bạn thì cũng là kẻ thù.

“Vậy à, thế cô qua đây tìm tôi là muốn làm gì đây?”

“Đương nhiên là muốn làm chuyện mà anh muốn làm!”

Cao Đại Sơn bật cười, đây đúng là trời đang giúp anh. Lúc anh đang buồn rầu vì một thân một mình thì ông trời lại gửi tặng cho anh một người bạn đồng hạnh, thật quá đúng lúc.

Trần Nhị Ni cũng mỉm cười.

“Hợp tác vui vẻ!”

“Hợp tác vui vẻ!”

Đôi tay của hai kẻ vô liêm sỉ bắt tay với nhau.

“Cố Hướng Đông, anh có cảm thấy Cao Đại Sơn đã thay đổi rồi không. Thay đổi đến mức cái ánh mắt hơi u ám đó khiến người khác cảm thấy không thoải mái.” Sở Y Nhất và Cố Hướng Đông đón Tiểu Bảo và cùng nhau trở về nhà. Trên đường trở về nhà, bọn họ gặp mặt Cao Đại Sơn đang đi lên lầu, anh ta không nói một lời nào. Cho đến khi cả hai đều quay trở lại vào trong căn nhà của mình rồi, Sở Y Nhất mới phàn nàn với Cố Hướng Đông.

“Vậy à, anh không để ý. Mặc kệ anh ta, chúng ta không tiếp xúc với anh ta là được.” Thực tế, Cố Hướng Đông cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của Cao Đại Sơn, trong lòng anh cũng nâng cao cảnh giác, cứ cảm thấy anh ta sẽ làm ra vài chuyện gì đó.

“Cũng phải, mặc kệ anh ta. Tuy nhiên, gần đây em có gặp qua Hứa Hương Thảo vài lần, trên mặt chị ta toàn vết xanh vết tím, không có khi nào tốt cả. Người của chị ta cũng càng ngày càng gầy ốm, xương xẩu cứ nhấp nhô trong bộ quần áo, em nhìn thấy cũng cảm giác hơi khó chịu.” Sở Y Nhất vừa nghĩ tới bộ dạng của Hứa Hương Thảo, trong lòng cảm thấy hơi thổn thức. Mặc dù cô không thích Hứa Hương Thảo, nhưng khi nhìn thấy Hứa Hương Thảo khổ sở như vậy, cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

“Mỗi người đều có một cách sống, em không cần phải can thiệp vào chuyện của nhà chị ta. Nếu không, đến lúc đó nói không chừng còn khiến em phải gặp rắc rối.” Đối với Cố Hướng Đông, anh không có cảm giác gì cả. Dù sao đối với anh mà nói, đó chỉ là một người không quan trọng.

“Anh yên tâm đi, em không can thiệp vào chuyện của gia đình bọn họ đâu. Cả nhà bọn họ không có một ai bình thường cả. Với tính khí đó của Hứa Hương Thảo, nếu như em giúp chị ta, nói không chừng chị ta còn đánh ngược lại em, nghi ngờ rằng em đang có ý đồ gì đó.” Sở Y Nhất nhớ tới Cao Đại Ni, nhớ tới Hổ Tử, đầu cô hơi đau nhói, bọn họ thật sự rất tối dạ.

“Ừ.”

Chợ đen về đêm rất sôi động, người buôn bán không ngớt, nhưng cũng may mọi người có nề nếp hơn nên không ồn ào.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 308