“Sở Y Nhất, trước đây do tôi không muốn tính toán với cô, cô tưởng rằng tôi ngu ngốc sao!” Nhìn thấy dáng vẻ nhượng bộ của Sở Y Nhất, Trần Nhị Ni cảm thấy rất vui. Cô thầm nghĩ, Cao Đại Sơn này quả thật quá tuyệt, phản ứng của Sở Y Nhất đều nằm trong tính toán của anh ta.
“Đừng nói linh tinh nhữa, cô muốn thế nào?”
“Đền tiền cho tôi!”
“Cô muốn bao nhiêu?”
“1,000 tệ.”
“Trần Nhị Ni, dạ dày cô cũng lớn đấy!”
“Cũng bình thường thôi, ai không biết kiếm tiền chứ. Chỉ gia đình cô thì được ăn no uống ngon cả ngày, không cho phép tôi cải thiện cuộc sống của mình à. Hơn nữa, số tiền này là phí trị liệu, phí dưỡng bệnh, phí bị hại của tôi, đã tính bớt rồi đấy. Lỡ như sau này có di chứng gì, đó là chuyện cả một đời, cô nói phải không?”
Sở Y Nhất trợn tròn mắt, bộ cô thấy gia đình tôi được ăn no uống ngon? Cao Đại Sơn à, Cao Đại Sơn, nếu nói những chuyện này không phải do anh làm, tôi không tin đâu!
“Chúng tôi không có nhiều tiền như vậy!”
“Kiếm chồng của cô mà đòi!” Trần Nhị Ni tươi cười nói.
“Anh ấy cũng không có, năm nay nhà ai có nhiều tiền mặt như thế, chỉ có mỗi cô là tham lam, làm khó người khác!” Trông thấy Sở Y Nhất bất lực như vậy, Trần Nhị Ni càng cảm thấy vui hơn.
“Lưu Dịch có đó, với sự quan tâm của anh ta dành cho cô, đừng nói là 1,000 tệ, cô muốn 10,000 tệ anh ta cũng có thể cho cô!” Cao Đại Sơn có nói, cần phải đòi nhiều tiền hơn một chút để Sở Y Nhất đi tìm Lưu Dịch mượn tiền. Sau đó bọn họ sẽ tìm cơ hội nắm thóp Sở Y Nhất, đến khi đó thì đánh ngược trở lại, nói Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất muốn dùng tiền mua chuộc cô. Tiếp theo, cắn cho bọn họ một cái nữa, bảo Cố Hướng Đông phạm lỗi với cô, còn Sở Y Nhất và Lưu Dịch có gian díu với nhau. Như vậy, đôi vợ chồng đó coi như hoàn toàn đi tong.
Cảnh tượng đó, bây giờ nghĩ lại, Trần Nhị Ni cảm thấy hơi thích thú.
Não của Sở Y Nhất bắt đầu hoạt động. Trần Nhị Ni nhắc tới Lưu Dịch, tức có nghĩa Cao Đại Sơn cũng biết tới Lưu Dịch. Chẳng trách lần trước khi Lưu Dịch đưa cô về, cô cứ cảm giác có người đang nhìn chằm chằm vào mình. Thì ra là lúc đó, Cao Đại Sơn đã nhìn chằm chằm vào cô và Lưu Dịch, muốn đổ tội cho cô và Lưu Dịch!
Tên khốn kiếp, đúng là xảo quyệt.
“Cô đừng có nói lung tung, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường.” Sở Y Nhất quyết định sử dụng cách tương kế tựu kế, khiến cho Trần Nhị Ni thả lỏng cảnh giác. Cô giả vờ hoảng sợ tột độ, như thể bị người khác bắt gian,
Nhìn thấy điệu bộ chột dạ của Sở Y Nhất, Trần Nhị Ni càng tin vào lời nói của Cao Đại Sơn, mối quan hệ của hai người này quyệt đối không giống như bình thường.
“Nhìn cái dáng vẻ chột dạ của cô kìa, còn không dám ngẩng đầu lên nhìn tôi, nói hai người không có quan hệ gì thì ai mà tin được!” Trần Nhị Ni nói với giọng khinh thường. Còn bày đặt giả vờ thanh cao, cũng có khác gì với cô đâu. Chẳng qua là do Sở Y Nhất may mắn, vớ được một Lưu Dịch có quyền có thế.
“Cô đừng có nói lung tung nữa, cô cho tôi thời gian vài ngày, tôi sẽ tìm cách gom 1,000 tệ cho cô.” Như hạ quyết tâm cao độ, Sở Y Nhất ngẩng đầu lên nói với Trần Nhị Ni.
“Ba ngày nữa, nếu không thấy tiền thì danh tiếng của chồng cô sẽ không còn!” Trần Nhị Ni nói xong, cô đánh hông, ưỡn qua ưỡn lại đi ra khỏi văn phòng. Tâm trạng phấn khởi, còn vừa đi vừa hát.
Nhìn thấy cô ta đi xa rồi, lúc này Sở Y Nhất mới thu lại thái độ vâng vâng dạ dạ, đứng thẳng người lên. Đồ ranh ma, cô cứ đợi đó cho tôi, tôi nhất định sẽ tặng cô một món quà thật to!
Quan sát cả ngày hôm nay, Sở Y Nhất phát hiện ra quy tắc gọi điện thoại giữa Trần Nhị Ni và Cao Đại Sơn. Mỗi lần đều là do Trần Nhị Ni gọi qua trước, chuông vang chưa được hai tiếng thì lại cúp máy, sau đó sẽ có một cuộc điện thoại được gọi tới, cô ta lập tức bắt máy.
Cao Đại Sơn và Trần Nhị Ni đã giúp cô tạo ra con đường và chỉ cô cách đi như thế nào, nếu cô không bước lên con đường đó, có phải màn kịch này sẽ không được diễn tiếp?!
Sau 800 lần thở dài và nhìn Trần Nhị Ni, cuối cùng Sở Y Nhất giả vờ do dự trước mặt Trần Nhị Ni, cô gọi điện thoại cho Lưu Dịch. Trong điện thoại, cô hỏi Lưu Dịch: “Dạo này anh có thời gian rảnh không?”
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?” Lưu Dịch tưởng rằng cô gái nhỏ này lại có ý tưởng kỳ lạ gì đó nên mới cần mình hỗ trợ.
“Ừ, nếu như anh có thời gian rảnh, dạo này hãy đến nhà máy của chúng tôi một chuyến, tôi có chuyện cần thương lượng với anh.”
“Được, vậy chiều mai tôi sẽ đi.” Không chần chừ, anh đưa ra quyết định ngay lập tức.
“Được.” Nói xong, cô cúp điện thoại. Sau đó dùng ánh mắt sợ hãi của một con thỏ trắng nhỏ nhắn nhìn Trần Nhị Ni. Trần Nhị Ni cười một tiếng, tưởng cô không biết gì sao.