“Y Nhất à, hôm nay em sao thế? Gặp phải chuyện gì à? Trông em cứ thất thần!” Chị Từ nhìn Sở Y Nhất hôm nay không bình thường, còn Trần Nhị Ni trái lại thì kiêu ngạo đến mức dùng mắt thường cũng thấy được. Chắc không phải thế đâu, theo lý mà nói, trong tình huống như vậy, Sở Y Nhất có thể phản bác và trả treo lại được với Trần Nhị Ni, hôm nay đã có chuyện gì vậy!
“Không có chuyện gì đâu chị Từ, có khả năng do tối qua em đã không nghỉ ngơi cho tốt nên tinh thần không ổn định.”
“Nếu có chuyện gì, em tuyệt đối đừng giấu trong lòng, nhớ nói với chị.” Chị Từ nhìn Sở Y Nhất, rồi lại nhìn Trần Nhị Ni, cuối cùng vẫn quay đầu lại an ủi Sở Y Nhất.
Sở Y Nhất gật đầu với vẻ tủi thân, trông rất đáng thương.
Giả vờ cả một ngày, cô mệt muốn chết. Vừa đến giờ tan làm, Sở Y Nhất nóng lòng muốn bước ra khỏi phòng làm việc, nếu giả vờ thêm một phút nữa, cô sẽ ngã quỵ. Trong mắt của Trần Nhị Ni, khóe miệng của cô cong lên, nhìn như thế nào cũng giống đang chạy trốn vì hoảng loạn.
Cô kìm chế mệt muốn chết, đồng thời cô cũng tức muốn chết, cô sẽ để cho Trần Nhị Nhi đắc ý thêm hai ngày nữa!
“Cố Hướng Đông, hai ngày nay anh hãy chú ý đến động tĩnh của Cao Đại Sơn. Nếu như anh ta rời khỏi Cục Cảnh sát, anh nhớ gọi điện thoại báo cho em!”
“Sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì!”
Sở Y Nhất kể cho Cố Hướng Đông nghe tất cả về những lời đe dọa của Trần Nhị Ni đối với cô vào ngày hôm đó, tất nhiên Sở Y Nhất không nói gì về đoạn của Lưu Dịch, chồng cô dễ ghen nên không thể nào kể cho anh nghe chuyện này.
Sau khi Cố Hướng Đông nghe xong, trong lòng anh cũng muốn bùng cháy. Xem ra anh đã quá dung túng cho Cao Đại Sơn nên anh ta mới dám tính toán với anh và cô vợ nhỏ một cách không kiêng nể như vậy.
“Anh không cần phải lo, mớ chuyện rác rưởi này càng nghe chỉ khiến lỗ tai của chúng ta thêm dơ mà thôi. Em có cách của mình, khiến cho bọn họ phải tự nhảy xuống cái hố mà bọn họ tự đào.”
Cố Hướng Đông mỉm cười, cô vợ nhỏ của anh cũng không để cho anh ra tay, cứ nghe theo cô là được. Tuy nhiên, anh có làm hay không thì sao cô ấy lại biết được!
“Có điều, dạo này Cao Đại Sơn quả thật đi rất sớm. Anh có để ý thấy, anh ta về cũng khá muộn, có mấy lần không về nhà.” Cố Hướng Đông nói với cô vợ nhỏ của mình.
“Sống chung cùng một mái nhà, Cao Đại Sơn trắng trợn như vậy lẽ nào Hứa Hương Thảo không cảm giác được dù chỉ là một chút? Cứ như vậy mà kệ anh ta sao?” Sở Y Nhất không hiểu.
Cố Hướng Đông không nghĩ như vậy: “Có không lanh lợi đi nữa cũng không thể nào lại không biết một chút gì về chuyện mà mình quan tâm. Hứa Hương Thảo hẳn đã phát hiện ra điều gì đó, chỉ là chị ta thường xuyên sống dưới áp lực của Cao Đại Sơn nên không dám đả động gì thôi.”
“Ừ, cũng có lý. Vậy chúng ta hãy tiếp thêm lửa cho chị ta, để chị ta bùng cháy mạnh mẽ hơn.” Sở Y Nhất chớp mắt, gần đây cô cảm thấy mọi thứ thật bí bách, nếu không làm gì đó, cô sẽ trầm cảm mất!
Sáng hôm sau, Sở Y Nhất ở trong nhà mình nhìn trộm căn nhà của Cao Đại Sơn ở phía đối diện. Cô nhìn thấy Hứa Hương Thảo mở cửa, cô lập tức kéo Cố Hướng Đông, người vốn đã không còn thấy hứng thú gì với chuyện này.
“Cố Hướng Đông, sao anh còn chưa đi làm nữa? Dạo này trong cục đâu có bận rộn gì đâu?” Sở Y Nhất vừa mở cửa, vừa quấn khăn vừa hỏi Cố Hướng Đông. Cố Hướng Đông cũng phối hợp biểu diễn màn kịch mà cô vợ nhỏ của mình đã giao phó.
“Ừ, dạo này trong cục không bận lắm, không cần phải đi sớm như thế.”
“Ồ, không bận à, chẳng trách tối nào anh cũng về sớm hơn cả em. Vậy em đi làm trước đây, lát nữa anh đưa Tiểu Bảo đến nhà chị Thúy Lan nhé!” Sở Y Nhất nói xong, cô nháy mắt với Cố Hướng Đông, sau đó thì đi xuống lầu.
Hứa Hương Thảo vừa đẩy cửa ra, sắc mặt của cô vốn dĩ đã không tốt lắm, giờ càng trở nên tệ hơn. Tối qua Cao Đại Sơn lại không về nhà, nói rằng gần đây trong cục rất bận rộn, nếu như muộn quá thì anh sẽ ngủ lại ở trong văn phòng. Tuy niên hôm nay cô mới biết, gần đây trong cục làm gì bận.
Hứa Hương Thảo hít sâu một hơi, cảm thấy n.g.ự.c đau đến khó thở, chỉ nghĩ như vậy sẽ giảm bớt khó chịu trong lòng, cuối cùng ra vẻ hạ quyết tâm, xoay người đóng cửa đi xuống lầu.
Hứa Hương Thảo đi hết một đoạn đường, trong mắt hoàn toàn không thể nhìn thấy được thứ gì khác, chỉ muốn đến văn phòng của Cao Đại Sơn xem anh có thực sự ngủ ở đó hay không!
“Ôi trời, chị… chị dâu, sao chị đến đây sớm vậy?” Tiểu Vương vừa mới dọn dẹp văn phòng của cục trưởng, định sẽ đi căng tin ăn chút gì đó, vừa đi ra cửa thì đụng phải Hứa Hương Thảo. Đầu tóc của Hứa Hướng Thảo rất lôi thôi, mặc cũng không rửa, quần áo cũng không biết đã bao lâu rồi chưa giặt, vết dầu nhớt phản chiếu trên cổ áo khiến Tiểu Vương lúng túng lùi lại.