Ai mà ngờ rằng Hứa Hương Thảo hoàn toàn không để ý tới bản thân mà đi thẳng vào phòng làm việc của Cao Đại Sơn.
Tiểu Vương gãi gãi đầu, anh nhanh chóng đi ăn cơm, nếu lố giờ sẽ không còn cơm mà ăn nữa, như vậy đành phải để cái bụng đói cả một buổi trưa.
Hứa Hương Thảo trực tiếp đẩy cửa bước vào, trong phòng không có bóng dáng của Cao Đại Sơn, mọi thứ được thu xếp rất gọn gàng, làm gì có cảnh tượng giống như có người đã qua đêm ở đây! Ngón tay của Hứa Hương Thảo cáu mạnh vào cánh cửa được làm bằng gỗ, cô không cảm nhận được móng tay của mình đã bị gãy.
“Cô đến đây làm gì vậy?” Cao Đại Sơn quay trở về sau khi đã sảng khoái tinh thần với Trần Nhị Ni. Ngay cửa phòng làm việc của mình, anh nhìn thấy Hứa Hương Thảo đang đứng đó, lông mày nhíu lại, giọng điệu mất kiên nhẫn!
“Tối qua anh đi đâu vậy?” Hứa Hương Thảo nghe thấy giọng của Cao Đại Sơn, cô quay đầu lại một cách rất máy móc.
Nhìn thấy bộ dạng của Hứa Hương Thảo, trong lòng Cao Đại Sơn càng thêm chán ghét. So với Trần Nhị Ni, hai người đúng là một ở trên trời, một ở dưới đất. Hứa Hương Thảo giống như bùn, còn Trần Nhị Ni giống như bông hồng chui ra khỏi bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
“Không phải tôi đã nói cô rồi sao, dạo này trong cục rất bận rộn. Tối qua bận đến khuya nên tôi phải nghỉ ngơi ở trong văn phòng. Mới sang sớm, cô lại làm khùng làm điên gì đây!” Cao Đại Sơn nhìn xung quanh, anh đẩy mạnh Hứa Hương Thảo vào trong phòng làm việc của mình, sau đó tiện tay đóng cửa và khóa lại, “Cô xem lại bộ dạng của cô đi kìa? Tóc thì rối bù, mặt cũng rửa, quần áo cũng không đổi, đi ra ngoài làm cái gì? Còn chưa đủ mất mặt hay sao!”
Cao Đại Sơn bước đến gần và mắng chửi Hứa Hương Thảo. Hứa Hương Thảo lại ngửi được mùi hương quen thuộc đó, trong lòng cô đau nhói, bên tai lại nghe Cao Đại Sơn mắng mình, cảm xúc của Hứa Hương Thảo bùng phát trong tích tắc!
“ Tôi thì sao? Không xinh đẹp bằng con điếm bên ngoài kia à, nó trẻ đẹp lại biết trang điểm, trên người còn có mùi hương, ngàn người cưỡi vạn người đè. Có phải anh cũng bị nó dụ dỗ đúng không …”
Một tiếng “chát” vang lên, Cao Đại Sơn không nương tay, anh đánh một cái lên mặt của Hứa Hương Thảo! “Nói lung tung cái quái gì vậy, cô thử nói lung tung thêm một câu, xem tôi có đánh c.h.ế.t cô không!” Cú bạt tai mà Cao Đại Sơn ịn trực tiếp lên mặt bên của Hứa Hương Thảo đã sung lên.
“Anh còn dám đánh tôi! Rõ rang là anh đã làm sai, anh còn dám đánh tôi. Cao Đại Sơn, anh còn có lương tâm không vậy. Được thôi, nếu như anh không muốn yên ổn sống tiếp, vậy thì mọi người cùng nhau đi xuống địa ngục đi!” Hứa Hương Thảo bộc phát cơn điên, vết sưng bên mặt càng khiến cô trông thê thảm hơn, cô xông lên bắt đầu cấu xé với Cao Đại Sơn.
Cao Đại Sơn không ngờ Hứa Hương Thảo sẽ đánh lại, nhất thời không để ý, anh bị móng tay của Hứa Hương Thảo cào chảy m.á.u mấy vết trên mặt.
Vẻ mặt đau đớn khiến Cao Đại Sơn càng thêm sôi sục, anh trực tiếp kéo tóc của Hứa Hương Thảo lôi xuống đất.
Hứa Hương Thảo bị té, một tiếng “cốp” vang lên, đầu cô đau điếng. Cao Đại Sơn thì quăng mớ tóc rối bị đứt ra trên đầu của Hứa Hương Thảo sang một bên, vẻ mặt anh vô cùng chán ghét.
“Đừng có mà ở đây gào thét, mau chóng cút về cho tôi. Sau này cô bớt quản chuyện của tôi đi, bằng không chúng ta ly hôn!” Biểu cảm trên mặt của Cao Đại Sơn trông anh vô cùng đáng sợ.
Cao Đại Sơn lôi Hứa Hương Thảo ra khỏi phòng làm việc, vừa đi ra ngoài đã thấy Cố Hướng Đông đi về phía mình. Hứa Hương Thảo khóc lóc thảm thiết khiến những người xung quanh chỉ trỏ bàn tán.
“Anh Cao, đây là khu làm việc, anh nên chú ý đến sự ảnh hưởng. Có chuyện gì cũng không nên ra tay tàn nhẫn như thế. Xem anh đánh người kìa, mau chóng dẫn người ta đi bệnh viện xem đi!” Đây không phải là lần một, lần hai Cao Đại Sơn tính kế với anh. Cố Hướng Đông cũng không muốn giả vờ ngơ ngác dù anh đã hiểu rõ. Cấp bậc của anh cao hơn Cao Đại Sơn, gọi anh ta là anh Cao cũng không không sao cả.
Tuy nhiên những lời này qua tai của Cao Đại Sơn thì lại không phải vậy, anh luôn cảm thấy Cố Hướng Đông đang chọc tức anh. Bình thường, Cố Hướng Đông hay gọi anh là Phó Cục trưởng Cao, hôm nay lại trực tiếp gọi anh là anh Cao, còn sắp xếp bảo anh phải làm gì làm gì?
“Cục trưởng Cố, cậu nên quản chuyện của mình tốt rồi hãy nói!” Nói xong, anh lướt qua Cố Hướng Đông và kéo Hứa Hương Thảo đi. “Nhìn cái gì mà nhìn, muốn mất việc à?”
Cao Đại Sơn hét lên một tiếng với mọi người xung quanh, mọi người đều rụt cổ lại. Ơ kìa, xấu hổ quá nên tức giận rồi à, mau chóng giải tán thôi!
“Reng, reng, reng”, Trần Nhị Ni vẫn chưa đến văn phòng, e rằng vui chơi quá độ, quá lao lực. Sở Y Nhất nhận điện thoại.