“Vợ, Hứa Hương Thảo đến tìm Cao Đại Sơn. Hai người đánh nhau, mặt của Cao Đại Sơn bị Hứa Hương Thảo cài muốn nát, bây giờ đang quay trở về với vẻ mặt vô cùng tức giận.”
“Đáng đời!” Sở Y Nhất rất muốn xem khuôn mặt nở hoa của Cao Đại Sơn trông ra sao.
Sở Y Nhất cúp điện thoại, cô nhìn thấy Vương Đại Chí đang đi ngang ở bên ngoài cửa sổ. Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu Vương Đại Chí biết chuyện của Trần Nhị Ni thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Cao Đại Sơn tức giận vô cùng, e là Sở Y Nhất có khả năng đã thực hiện trước những kế hoạch của cô. Anh nên sắp xếp sớm thì hơn, cũng đã đến lúc gom lưới rồi!
Thời gian làm việc cũng đã trôi qua được một hồi, lúc này Trần Nhị Ni mới đến văn phòng với vẻ mặt tràn đầy gió xuân. Khi nhìn thấy Sở Y Nhất, cô bắt đầu xoi mói.
“Sở Y Nhất, hôm nay đã là ngày thứ hai rồi đấy. Cô còn không tranh thủ đi, quá hạn thì đến lúc đó đừng nói tôi không biết giảng về tình bạn bè.”
“Trần Nhị Ni, gấp gáp sẽ không ăn được đậu hũ nóng đâu, cô vội vã gì chứ!”
“Trần Nhị Ni, em càng ngày càng trở nên không có phép tắc. Đã mấy giờ rồi mà bây giờ mới đến làm, em tưởng rằng nhà máy chế biến thịt này là của gia đình em mở hay sao!” Chị Từ nhìn thấy Trần Nhị Ni như vậy, cô không nhịn được nên nói.
“Có gì khác biệt đâu? Nếu có bản lĩnh, anh rể chị cũng là giám đốc nhà máy thôi!” Nói xong, cô ưỡn ẹo đi về chỗ ngồi của mình.
“Em, em...” Chị Từ chỉ tay về phía Trần Nhị Ni, cô tức giận đến run người.
“Là anh rể chứ có phải là chồng đâu, cũng không biết đắc ý cái gì nữa!” Sở Y Nhất kéo tay chị Từ, cô bĩu môi. Thực ra cũng chỉ là chồng thôi mà, hầy, đi cửa sau thì ai mà bì được!
Trần Nhị Ni không thèm tính toán với Sở Y Nhất, toàn là châu chấu sau thu, còn có thể nhảy nhót được bao lâu nữa chứ!
“Sao vậy? Gọi tôi đến đây làm gì thế?” Sở Y Nhất vừa đi ra khỏi cổng nhà máy chế biến thịt thì nhìn thấy xe của Lưu Dịch đang đậu ở đó, cô nhạy lon ton vài bước.
“Đóng vai diễn khách mời một chút thôi.” Chỉ là để Lưu Dịch xuất hiện, bằng không thì làm sao có thể thỏa mãn ý nghĩ nhơ nhớp của Trần Nhị Ni.
Qua góc mắt của mình, Sở Y Nhất nhìn thấy tên gác cửa đang cầm điện thoại lên. Cô sớm biết tên gác cửa này đã có ý thù địch với mình. Được, người muốn hại mình đều quây quần thành vòng, thật là tốt!
Lưu Dịch nhướng mày: “Có chuyện gì sao?”
“Hầy, dạo này bị chó cắn, tuy nhiên chọc chó cũng không tệ chút nào.” Sở Y Nhất không định nói cho Lưu Dịch biết cô định làm gì, “Bắt anh chạy một chuyến đến đây, coi như tôi nợ anh một ân tình.”
Sở Y Nhất nhớ tới những lời nói của Trần Nhị Ni, cô ta có thể hiểu lầm thì chắc chắn người khác cũng sẽ hiểu lầm. Sở Y Nhất không muốn liên lụy đến Lưu Dịch, ảnh hưởng đến anh, nhưng bây giờ phải bắt anh đến đây, cô cảm thấy hơi ngại ngùng.
“Thật sự rất hiếm thấy cô ngại ngùng đấy. Yên tâm đi, tôi cũng không có đến đây một mình. Dạo này tôi đều ở bên đây nên cũng rất thuận tiện.” Lưu Dịch nhìn bộ dạng khó xử của Sở Y Nhất, trông thật là hiếm thấy. Trước đây, mỗi lần kêu mình, cô không hề nao núng.
“Nếu nói như vậy, tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút rồi. Đợi sau khi tôi giải quyết xong việc, tôi sẽ mời anh một bữa cơm, tự tay tôi sẽ nấu cho anh. Thế nào?”
“Cô hay khoe khoang rằng mình nấu ăn rất ngon, nhưng tôi đợi mãi vẫn không thấy có ai mời!”
“Cái đó chẳng phải do Tiểu Bảo nói sao, đâu phải tôi nói đâu!”
“Được rồi, có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi, cô bận trước đi.”
“Hiểu rồi.”
Sở Y Nhất vẫy tay với Lưu Dịch, cứ vậy rồi đi về.
Trong nhà máy chế biến thịt có một phòng phát thanh, bình thường có thông báo gì thì sẽ nói ở trong đó, còn phần lớn thì toàn phát nhạc đỏ.
Sở Y Nhất hẹn Trần Nhị Ni đến gần phòng phát thanh, sau đó giao nhiệm vụ cho quản gia nhỏ. Đợi khi nào bọn họ nói chuyện với nhau, cậu ta hãy tùy cơ ứng biến, phát sóng đoạn hội thoại có lợi cho bọn họ nhất cho tất cả mọi người trong nhà máy cùng nghe. Đương nhiên, những món đồ cũ kỹ trong phòng phát thanh đó không thể nào làm được những việc mà thần không biết quỷ không hay, nhưng bọn họ có thiết bị tiên tiến của mình.
“Sở Y Nhất, cô cứ đưa tiền mà cô nói trước đó với tôi không phải là được rồi à, cứ phải bắt tôi tới đây làm gì vậy.” Trần Nhị Ni đứng trong căn phòng đầy bụi, vẻ mặt của cô vô cùng chán ghét.
“Trần Nhị Ni, cô nói mà không giữ lời à?”
“Cô đưa tiền cho tôi, chắc chắn tôi sẽ giữ lời! Lấy ra đi!” Nói xong, Trần Nhị Ni đưa tay ra.
“Trần Nhị Ni, không ngờ cô lại dám mở miệng đòi tôi 1,000 tệ?”
Các công nhân trong nhà máy chế biến thịt bận rộn cả một ngày, giờ đây đang trong lúc mệt mỏi thì lại nghe được câu nói đó, bọn họ lập tức lấy lại tinh thần.