Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 333

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Đừng căng thẳng, anh kiểm tra bệnh nhân trước xem tình trạng của đứa trẻ như thế nào?”

“Ồ, được được được. Đi theo tôi, mọi người hãy ôm bệnh nhân qua bên này.” Bác sĩ cũng nhập vai, hướng dẫn Cố Kiến Quân, người đang bế Hà Ngọc Lan.

Cố Hướng Đông và Cố Kiến Quân đứng bên ngoài chờ đợi, Sở Y Nhất thì đi vào bên trong cùng với Hà Ngọc Lan.

“Sao rồi, bác sĩ? Đứa trẻ có sao không?” Hà Ngọc Lan sốt ruột hỏi.

Vị bác sĩ trẻ nhìn phần dưới của Hà Ngọc Lan: “Cũng may là cổ tử cung chưa mở.” Sau đó lại ấn vào bụng Hà Ngọc Lan, “Làm vậy có đau không?”

Hà Ngọc Lan bị đè lên bụng dưới, đột nhiên hít một hơi: “Đau quá.”

“Chỗ này thì thế nào?”

“Cũng đau.”

“Bước đầu xem ra đã động tới thai nhi.” Bác sĩ nhỏ giơ hai tay lên, cô nói với hai người bọn họ thông qua mặt nạ.

“Có cơn co thắt nào không?” Sở Y Nhất hỏi.

Vị bác sĩ ngẩng đầu lên nhìn Sở Y Nhất, cô cảm thấy hơi xấu hổ, bởi vì cô hoàn toàn không biết thai phụ có co thắt tử cung không, cũng không nhớ ra để hỏi.

“Chị hai, đau bụng liên tục hay là ngắt quãng?”

“Hình như không liên tục, lúc nào cũng có chút đau đớn, và sẽ có một vài lần đặc biệt đau đớn.” Hà Ngọc Lan không biết phải diễn đạt như thế nào.

“Vậy tức là có co thắt, tôi sẽ cho cô một ít thuốc, cứ sáu tiếng uống một lần, sau đó quan sát thêm.” Vị bác sĩ nhỏ nói rồi vội vã rời khỏi phòng.

“Bác sĩ, vợ tôi thế nào??” Cố Kiến Quân nhanh chóng nắm lấy cánh tay bác sĩ và sốt sắng hỏi.

“Động thai khí, xuất hiện một số cơn co thắt. Vì thai nhi còn rất nhỏ nên tôi sẽ cho sản phụ uống một số loại thuốc để ức chế các cơn co thắt, cứ sáu tiếng uống một lần, mọi người tự canh thời gian. Mọi người cử ra một người đi với tôi để mua thuốc mang về cho thai phụ uống.”

“Anh hai để em đi, anh vào trong xem chị hai đi.” Cố Hướng Đông nói rồi đi theo vị bác sĩ nhỏ.

Cố Kiến Quân không từ chối, sau đó anh đẩy cửa và đi vào bên trong.

“Ngọc Lan, bây giờ em cảm giác thế nào rồi?”

“Ừ, đỡ hơn hồi nãy rất nhiều.”

“Tất cả đều tại anh không tốt, là anh đã quá bất cẩn nên mới khiến em bị té ngã.” Cố Kiến Quân tràn đầy tự trách.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Anh hai, không phải Lục Ái Quốc đi tìm anh để mượn xe đạp hay sao? Tại sao anh lại lái xe đạp chở chị hai đi ra ngoài vậy?” Con đường của hiện giờ không được bằng phẳng, ngồi trong xe hơi cũng đã xốc lên xốc xuống chịu không được, huống hồ chi đây là ngồi trên xe đạp. Cái thai của Hà Ngọc Lan cũng chỉ mới hơn năm tháng, ngồi vững cũng đã không chịu được rồi huống chi là xốc cỡ đó!

“Hả? Không có, anh không có nhìn thấy cậu ta.”

“Được rồi.”

“Vậy thì tại sao lại bị ngã? Anh hai, đây không phải là lần đầu tiên anh đi xe đạp đúng không?”

“Ừ, anh chưa từng bị ngã bao giờ. Không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh cảm giác ở đó rất trơn.” Cố Kiến Quân không thể hiểu nổi, cho dù trước đây đường có xấu đến đâu, anh cũng chưa bao giờ bị ngã.

“Anh hai, cái thai của chị hai cũng đã to rồi, không chịu nổi việc đi xe đạp gập ghềnh. Anh đừng có lái xe đạp chở chị hai đi ra ngoài nữa.”

“Hầy, anh nhớ rồi. Cũng tại anh, muốn lái xe đạp chở chị hai em về nhà mẹ đẻ, để chị hai em nở mày nở mặt, ai ngờ…” Cố Kiến Quân càng nghĩ càng thêm hối hận, anh trực tiếp ngồi xổm bên cạnh giường bệnh của Hạ Ngọc Lan.

“Kiến Quân, em không sao rồi mà, anh cũng đừng tự trách nữa. Mọi người đâu ai muốn xảy ra chuyện như vậy đâu.”

“Anh hai, thủ tục đã xong, bác sĩ kêu chúng ta đẩy chị hai vào phòng bệnh.” Cố Hướng Đông làm xong thủ tục, anh đi tới, nhìn thấy anh hai của mình đang ôm đầu ngồi xổm dưới đất.

“À, được, đi thôi, Ngọc Lan, chúng ta đi vào phòng bệnh.” Cố Kiến Quân nhanh chóng đứng dậy, cẩn thận đẩy Hà Ngọc Lan.

Mặc dù bụng của Hà Ngọc Lan vẫn còn đau, nhưng nhìn thấy Cố Kiến Quân lo lắng và thương yêu mình, trong lòng cô cảm thấy ấm áp và thoải mái hơn. Cô phải nghe lời bác sĩ và bảo vệ đứa trẻ để Cố Kiến Quân không tự trách mình nhiều như vậy.

“Cố Hướng Đông, anh hai nói đường rất trơn, anh quay lại xem tình hình thế nào?” Sở Y Nhất lo lắng, muốn Cố Hướng Đông quay lại xem một chút.

“Ý em là gì?”

“Gần đây trời không mưa, mặt đất không có khả năng trơn trượt được, nơi đó rất gần nhà của Trần Chiêu Đệ...”

Cố Hướng Đông nghe thấy những gì cô vợ nhỏ nói, anh lập tức hiểu cô muốn nói gì.

“Được, anh quay về xem tình hình một chút, đúng lúc có thể kể cho mẹ nghe tình hình, kẻo mọi người lại lo lắng.”

“Ừ, đi đi.”

“Anh hai, anh ở đây cùng với chị đâu đi, em xuống lầu xem một chút.” Cô cần đi mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, lấy nước nóng, v.v., sau đó mua đồ ăn cho Hà Ngọc Lan. Trong bụng chị ấy còn có một sinh linh nữa, chắc chắn sẽ đói chịu không nổi.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 333