Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 334

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Em dâu, khiến em với em út phải cực khổ rồi. Đợi khi nào Ngọc Lan xuất viện và về nhà, anh sẽ bảo mẹ đưa tiền cho hai đứa.” Cố Kiến Quân cũng biết Sở Y Nhất chắc đi mua đồ ăn cho bọn họ, anh cảm thấy hơi xấu hổ.

“Anh hai, anh đừng quan tâm nhiều đến thế. Mẹ biết hai người không đem theo tiền, lúc tìm em với Cố Hướng Đông, mẹ đã đưa một tiền cho bọn em, vậy nên anh cũng không cần phải cảm thấy ngại làm gì.” Mẹ cả Tôn không đưa tiền cho cô, nhưng cô không nói thì không ai biết. Huống hồ chi, cô cũng không thiếu tiền.

Cũng may tình hình của Hà Ngọc Lan tương đối ổn định, nếu không cô sẽ phải liều mình bị mọi người coi như yêu quái, đưa Hà Ngọc Lan vào hệ thống trang trại và nhờ quản gia nhỏ xem xét.

Trong những ngày Tết, bệnh viện không chỉ ít bệnh nhân mà ngay cả trong căng tin cũng không có gì để ăn. Sở Y Nhất nhìn tới nhìn lui cũng không thấy có gì đáng để mua, cô trực tiếp g.i.ế.c thịt một con gà trong hệ thống trang trại, ninh thành súp gà trong nồi áp suất, rất ngon và thơm. Ngoài ra còn hấp một ít bánh bao thịt đông lạnh, sau đó đóng gói cẩn thận và đi ra khỏi hệ thống trang trại.

Trong lúc đang tranh thủ nấu canh gà, cô hỏi quản gia nhỏ về y học. Quản gia nhỏ khoanh hai tay: “Cô hỏi tôi? Tôi cũng không biết, tôi không khám phá chuyên sâu nhiều kiến thức y học, tôi chỉ có thể giải quyết những căn bệnh khó chữa. Hầu hết đều dựa vào thiết bị tiên tiến nhất và cả chức năng thông minh của chúng tôi.”

Sở Y Nhất trợn tròn mắt: “Quản gia nhỏ, cậu không chuyên nghiệp chúc nào. Không ổn rồi, sau này tôi phải nghiên cứu để đào tạo sâu cậu nữa, bằng không sau này làm phẫu thuật gì đó cho người ta sẽ rất dễ bị bại lộ, phá nát danh tính của tôi.”

“Chủ nhân, tôi nghĩ nếu như cô có khả năng đó thì chi bằng cô tự học thêm đi. Tốt hơn hết là cô nên dựa vào bản thân mình.”

“Hả? Quản gia nhỏ, cậu đang muốn dạy tôi làm việc đấy à?” Ánh mắt của Sở Y Nhất lộ ra một tia “sát khí”.

“Không dám, không dám, là đề nghị, chỉ là một lời đề nghị đơn thuần.”

“Nhân tiện, khi nào có thời gian tôi cũng phải làm kiểm tra, tại sao bụng của tôi chẳng có phản ứng gì hết vậy?”

“Chủ nhân hãy suy nghĩ thật kỹ, bản thân cô đã chuẩn bị cho việc có con hay chưa. Đừng để người ngoài dễ dàng tác động lên chính mình, bọn họ bảo cô nên có thì cô phải có, hay vì để chứng minh bản thân mà lại làm thế. Vì nếu thật sự là như vậy, đến khi bận bịu tối mặt cũng chỉ có một mình cô mà thôi.”

“ Tôi làm gì có …” Sở Y Nhất hơi chột dạ. Quả thật cô rất muốn chứng minh rằng mình không sao. Còn việc đã chuẩn bị cho chuyện có con ư? Khi Sở Y Nhất hỏi bản thân, cô phát hiện ra trong lòng mình không có một chút khái niệm nào cả. Quả nhiên cô vẫn chưa chuẩn bị đủ tâm lý.

Trên đường trở về phòng bệnh, Sở Y Nhất đang nghĩ đến những lời nói của quản gia nhỏ. Mùi thơm của bát canh gà cô mang theo bay phảng phất, thu hút ánh mắt ghen tị của bao người đi đường.

“Nào, chị hai, uống chút canh gà để bồi bổ đi.” Sở Y Nhất đặt thức ăn lên chiếc bàn hư hỏng duy nhất trong phòng bệnh. Thật sự không có chỗ nào khác nữa, bằng không cô cũng không muốn đặt lên chiếc bàn đó, nó bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu.

Phòng bệnh này vốn có tới sáu giường bệnh, nhưng bây giờ chỉ có hai người ở, là Hà Ngọc Lan và một chị gái tuổi hơn bọn họ một chút. Sở Y Nhất và gia đình họ Cố đến đây cũng đã được một thời gian dài, vậy mà chưa từng thấy người nhà của chị gái kia qua đây đưa cơm hay hỏi han một lần.

“Chị gái à, có người mang cơm đến cho chị không?” Sở Y Nhất nhìn thấy vậy, cô không nhịn được.

“Có, lát nữa y tá sẽ qua đây, chị bảo cô ấy mua giúp chị. Mọi người ăn trước đi.” Chị gái mỉm cười trả lời.

“ Nhưng bây giờ đang là ngày nghỉ, y tá trực ca vốn đã ít rồi, bọn họ cũng đang bận rộn, không biết khi nào mới có thể kết thúc ca làm và đến chỗ của chị. Dù sao em chuẩn bị đồ ăn cũng hơi nhiều, chị ăn chung với bọn em đi.” Sở Y Nhất nói xong thì bước đến bên cạnh giường của chị gái, cô lấy hộp cơm của cô ra.

“Đừng, đừng, em gái. Không sao đâu, chị đợi thêm một lát nữa là được, không cần phải phiền tới mọi người.” Chị gái vùng dậy định đi xuống giường.

Sở Y Nhất nhanh tay đổ một nửa bát canh gà, dùng đũa gấp hai cái bánh bao nhân thịt.

“Em cho chị này, chị nên ăn nhân lúc còn đang nóng. Đi ra ngoài, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường, sức khỏe tốt mới là điều quan trọng nhất.”

Chị gái mỉm cười, cuối cùng cũng không từ chỗi nữa, cô nhận lấy cơm và bánh bao trong tay của Sở Y Nhất, sau đó nói: “Cảm ơn mọi người.”

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 334