Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 335

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Sở Y Nhất cũng mỉm cười lại, sau đó quay đầu lấy bánh bao nhân thịt cắn một miếng. Góc mắt của Sở Y Nhất nhìn thấy chị gái đó húp một ngụm cạnh nhỏ, hừm, chị gái này đúng là một người rất chú trọng bản thân.

“Anh hai chị hai, hai người không cần quan tâm đến em đâu. Vừa nãy em đi xuống dưới mua đồ ăn, cái bát này không chứa hết canh gà, vì sợ lãng phí phần còn lại nên em đã uống hết rồi, giờ thì muốn phình cả bụng.” Sở Y Nhất không nói lung tung, cô quả thật có uống.

Cố Kiến Quân cũng không quan tâm đến Sở Y Nhất nữa, anh bưng hộp cơm lên đút cho Hà Ngọc Lan.

“Anh đưa cho em đi, em có thể tự ăn. Anh cũng mau chóng ăn đi, vẫn còn đang nóng đấy.” Trong phòng vẫn còn những người khác, Hà Ngọc Lan cảm thấy hơi khó xử.

“Không sao, đợi em ăn xong thì anh ăn, không cần vội.” Cố Kiến Quân nói với giọng kiên định. Anh đút cho Hà Ngọc Lan ăn cơm cùng với bát canh gà, còn xé những miếng thịt ra nhỏ xíu để cho cô ăn. Cho đến khi Hà Ngọc Lan thật sự không thể nào ăn tiếp được nữa thì anh mới bưng hộp cơm của mình lên ăn.

Cái bánh bao thịt to, ăn hai ba miếng là hết, tuy nhiên anh không uống canh gà, mà lại đổ nước nóng vào.

“Kiến Quân, anh uống canh gà đi, sao anh không uống?” Hà Ngọc Lan nhìn thấy vậy, cô hơi đau khổ.

“Anh là một người đàn ông, sức khỏe cường tráng, cần gì phải uống canh gà chứ. Món này để lại cho em, lát nữa em đói thì uống. Em ăn no rồi thì mong chóng nằm xuống nghỉ ngơi.” Nói xong, Cố Kiến Quân đỡ Hà Ngọc Lan nằm xuống, nhân tiện đắp chăn bông cho cô.

Sở Y Nhất ngồi bên cạnh nhìn thấy điều này, cô rất muốn vỗ tay tại chỗ. Cố Kiến Quân đúng thật là một người đàn ông được giáo dục và có ăn học, rất chu đáo và chăm sóc vợ, anh thực sự là một hình mẫu của một người đàn ông tốt.

Lúc Cố Hướng Đông đi vắng, Sở Y Nhất hơi buồn chán. Sự buồn chán này khiến cô buồn ngủ, nhưng cô không muốn nằm trên giường bệnh đó, đành phải ngồi xuống ghế bên ngoài và ngủ thiếp đi.

Cố Hướng Đông đạp xe từ xã đến bệnh viện, trên hành lang anh nhìn thấy cô vợ nhỏ mặc đồ lông, đầu rút vào trong cổ áo. Đầu của cô cứ rút vào dần, rõ ràng cô rất buồn ngủ, anh nhẹ nhàng bước tới, duỗi tay ra đỡ lấy Sở Y Nhất.

Sở Y Nhất hơi sửng sốt, cô ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Cố Hướng Đông thì cô lại thấy yên tâm, còn tự giác dựa lại gần người anh.

“Sao lại ngủ ở ngoài? Em không sợ bị cảm à.”

“Bẩn...” Sở Y Nhất lẩm bẩm.

Cố Hướng Đông hiểu rồi, cô vợ nhỏ chê bên trong không sạch sẽ.

Anh cởi áo khoác quân đội khoác cho cô vợ nhỏ, rồi đưa cô vào buồng và đặt trên chiếc giường bệnh còn trống, chiếc áo khoác quân đội của anh quấn lấy cô vợ nhỏ. Quả nhiên, như vậy thì cô không còn ghét bỏ nữa, cô đã tìm được một vị trí thoải mái và chìm vào giấc ngủ hoàn toàn.

“Anh ba, sao em không dẫn em dâu về nhà đi, một mình anh ở đây là được rồi.” Cố Kiến Quân nhìn Sở Y Nhất mà cảm thấy xót xa.

“ Đúng đó, em út à, anh hai em ở đây là được rồi. Năm mới mà, hai đứa cũng đừng ở lại trong bệnh viện làm gì.”

“Không sao, xem tình hình ngày mai của mọi người rồi tính.”

Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Cố Hướng Đông, Cố Kiến Quân và Hà Ngọc Lan đều không nói gì.

Bởi vì Hà Ngọc Lan uống thuốc ức chế cơn co thắt tử cung, cần phải uống sáu tiếng một lần, nên Cố Kiến Quân gần như không ngủ. Anh cầm đồng hồ của Cố Hướng Đông, cứ đúng mỗi sáu tiếng thì nah lại gọi Hà Ngọc Lan dậy để uống thuốc. Với sự chăm sóc không ngừng nghỉ của Cố Kiến Quân, tình trạng xuất huyết của Hà Ngọc Lan dần trở nên ít nghiêm trọng hơn, mặc dù bụng của cô vẫn còn đau, nhưng cho đến cùng thì đã ổn định trở lại.

Có Cố Hướng Đông ở bên cạnh, Sở Y Nhất đã ngủ rất say. Cô vừa mở mắt ra, Cố Hướng Đông cũng tỉnh lại, hai người không nói một lời, nhẹ nhàng xuống giường và đi ra khỏi phòng bệnh.

“Vất vả cho em rồi.” Cố Hướng Đông nhìn cô vợ nhỏ của mình, nhẹ nhàng nói.

“Có gì đâu, em còn ngủ ngon là đằng khác, chiếc áo quân phục này của anh cũng không tệ. Anh mới là người vất vả, chẳng ngủ nghỉ gì cả.” Sở Y Nhất vươn cánh tay ra, giậm giậm chân, rồi lại kéo bộ quân phục màu xanh trên người của Cố Hướng Đông, “ Đúng rồi, hôm qua lúc anh về có phát hiện ra gì không?”

“Hôm qua anh đặc biệt đi vòng đến đó để xem, hình như chỉ gần đó có hiện tượng đóng băng, những chỗ khác thì không.” Cố Hướng Đông cau mày nói. Trong lòng anh thì lại nghĩ, chị ta chắc sẽ không phát rồ đến mức vậy đâu, làm thế thì có lợi gì cho chị ta chứ?”

“Hầy, không thể cứu được nữa. Người như chị ta … trong lòng đã bị bóp méo rất nghiêm trọng, không chịu được việc người khác sống tốt. Cuộc sống của chị ấy ở địa ngục, nên chị ấy cũng muốn kéo người khác xuống sao?”

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 335