Trong lòng Sở Y Nhất gần như có thể kết luận Trần Chiêu Đệ đã làm chuyện này. Đứa nhỏ mà Trần Chiêu Đệ mang thai trước đó đã không thể giữ lại, lần này khi thấy Hà Ngọc Lan mang thai, có thể trong lòng của chị ta bị mất thăng bằng nên mới làm ra những chuyện như thế này. Bây giờ bọn họ không có chứng cứ, ngoài mặt thì không thể làm được gì, nhưng điều đó không có nghĩa bọn họ không thể làm được gì.
Khi Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất từ bên ngoài quay trở về, người trong phòng bệnh vẫn còn đang ngủ. Cố Kiến Quân nằm cạnh giường bệnh của Hà Ngọc Lan, ngáy nhẹ.
“Anh hai, ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi tiếp, lát nữa bọn em sẽ chăm sóc cho chị hai.” Cố Hướng Đông vỗ nhẹ Cố Kiến Quân để đánh thức anh ta, muốn anh ta ăn chút gì đó rồi lại đi nghỉ ngơi.
“Ồ, được, anh ra ngoài rửa mặt.” Chỉ trong một đêm, Cố Kiến Quân cằm đầy râu, mắt đỏ hoe. Bây giờ thì mở mắt cũng khó khăn, đầu óc thì cứ choáng váng, anh muốn ra ngoài rửa mặt cho tỉnh táo.
Hà Ngọc Lan nghe thấy tiếng động, cô cũng thức giấc.
“Chị hai, chị thấy thế nào?”
Bụng của cô đã lớn, muốn ngồi dậy cũng không tiện, Sở Y Nhất liền vươn tay đỡ cô ngồi dậy.
“Y Nhất, vất vả cho mọi người rồi. Thỉnh thoảngbbụng của chị vẫn còn đau, nhưng so với ngày hôm qua thì đỡ hơn rất nhiều. Lát nữa chúng ta thu dọn đồ đạc rồi về nhà thôi, ở đây mọi người cũng phải chịu tội chung, hơn nữa muốn làm cái gì cũng phải tốn tiền, chi bằng về nhà thì hơn, làm gì cũng tiện.” Ở đây cứ đến đúng giờ là uống thuốc, vậy về nhà chẳng phải cũng giống nhau hay sao.
“Chị hai đừng lo lắng những chuyện này, cứ nghe bác sĩ nói đi. Nếu bác sĩ nói có thể về thì chúng ta về.”
“ Đúng đó Ngọc Lan, em không cần phải lo lắng chuyện đó, yên tâm dưỡng sức cho khỏe lại đi.” Cố Kiến Quân từ bên ngoài trở về, đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ nên nhanh chóng an ủi Hà Ngọc Lan.
Hà Ngọc Lan mở miệng, cô vẫn còn muốn nói điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy Cố Kiến Quân thì lại không nói nữa.
Vị bác sĩ nhỏ ngày hôm qua đã tan làm, hôm nay đổi bác sĩ trực mới. Bác sĩ xem xét tình trạng của Hà Ngọc Lan và nói: “ Tôi vẫn khuyên mọi người nên ở lại bệnh viện vài ngày để theo dõi, nếu có trường hợp khẩn cấp cũng có thể xử lý kịp thời. Nếu như mọi người kiên quyết muốn về thì cũng được thôi, cứ nằm ở phòng ngủ mà nghỉ ngơi, tâm trạng cũng không nên bị kích động quá mức. Thuốc này là dành cho hai ngày kế tiếp, cứ cách tám tiếng thì uống một lần.”
Bác sĩ nói rất nhiều, Cố Kiến Quân có ý ở lại thêm hai ngày, nhưng dù thế nào Hà Ngọc Lan cũng không đồng ý. Vì không thể nói lại Hà Ngọc Lan, mọi người đành phải thu dọn đồ đạc về nhà.
Trước khi rời đi, Sở Y Nhất còn vẫy tay tạm biệt với người chị gái kia. Người chị gái kia cũng nhìn bọn họ và vẫy tay tạm biệt.
“Mẹ, tụi con về rồi.” Cố Kiến Quân đẩy chiếc xe kéo, còn chưa vào sân nhà họ Cố, anh đã mở miệng hét lớn.
Tiểu Trụ chạy ra ngoài trước, sau đó mẹ cả Tôn cũng theo sau.
“Mẹ, mẹ, mẹ không sao chứ?” Tiểu Trụ chạy đến xe đẩy, đứng bên cạnh Hà Ngọc Lan và hỏi.
“Mẹ không sao, ở nhà con có nghe lời bà không?” Hà Ngọc Lan sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Trụ, cô hỏi.
“Ôi trời, đừng có tụm hết ở đây, mau vào bên trong đi.” Mẹ cả Tôn vội vàng bảo Cố Kiến Quân bế Hà Ngọc Lan lên giường. “Tạ trời tạ đất, may là không có chuyện gì, bằng không phải biết làm thế nào đây?”
Sắc mặt của mẹ cả Tôn vẫn còn chút kinh hãi: “Cái thằng nhãi này, sau này bớt dẫn Hà Ngọc Lan ra ngoài đi. Đã làm bố rồi mà ngày nào cũng làm chuyện không đâu.”
Cố Kiến Quân bị chính mẹ ruột của mình mắng nhiếc, anh cúi đầu không nói gì.
“Mẹ à, cũng không phải lỗi ở Kiến Quân, anh ấy cũng không muốn vậy đâu.” Hà Ngọc Lan chịu không được, cô mở miệng ra giải thích.
“Con cũng đừng có dung túng cho nó. Sau Tết, bảo thằng út đem cái xe đạp ấy đi đi, đạp cái gì mà đạp!” Mẹ cả Tôn tức giận bước ra ngoài.
Khi Cố Hướng Đông ôm Tiểu Bảo và dẫn Sở Y Nhất về nhà riêng của mình, bọn họ đã gặp Lục Ái Quốc trên đường đi.
“Anh ba, chị ba.”
“Sao thế? Trông chẳng có sức sống vậy?” Nhìn dáng vẻ uể oải của Lục Ái Quốc, xem ra chuyện của ngày hôm qua không thuận lợi?
“Chị ba, đừng nhắc nữa. Chị có biết Lưu Thục Phân đã nói với người nhà của cô ây thế nào không?” Lục Ái Quốc trợn to mắt lo lắng.
“Hả, nói thế nào?”
“Cô ấy nói … cô ấy nói bọn em sẽ tự quyết định cuộc đời riêng của mình. Hôm qua em đến, bố của cô ấy suýt nữa thì đánh em, giờ thì hay rồi, cửa còn không được vào!” Lục Ái Quốc vô cùng đau khổ, giờ phải làm sao đây!
Ồ, Lưu Thục Phân thực sự rất yêu Lục Ái Quốc, không ngờ cô ấy có thể nghĩ ra ý tưởng này.