Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 337

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Mấu chốt là hai người rốt cuộc có tự quyết định cuộc đời riêng của mình chưa?” Sở Y Nhất hỏi.

“Chị ba!” Sắc mặt của Lục Ái Quốc đỏ lên, “Anh ba, sao anh cũng không quản chị ba đi. Không có, không có, không có!”

“Ha ha...”

Sở Y Nhất bật cười, không ngờ Lục Ái Quốc lại trong sáng như vậy.

“Cậu chỉ biết vui vẻ riêng mình. Con gái nhà người ta đã vì cậu mà không thèm quan tâm đến thanh danh của mình, sau này lo mà đối xử tốt với người ta đi.”

“Chị ba, ý của chị là bọn họ sẽ đồng ý cho bọn em ở với nhau sao?” Nghe vậy, Lục Ái Quốc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Sở Y Nhất, “ Nhưng mà hôm qua bọn họ gần như muốn xé xác em ra thành tám mảnh.”

Sở Y Nhất trợn tròn mắt, bình thường cậu ta là một người nhạy bén lắm mà, tại sao đụng tới chuyện của chính mình thì phản ứng lại chậm chạp đến thế?

Bọn họ cũng không muốn để ý đến Lục Ái Quốc nữa, bọn họ bồng Tiểu Bảo đi tiếp.

“Thục Phân, sao con hồ đồ đến thế? Cái thằng Lục Ái Quốc đó thì có gì tốt, đáng để con làm như vậy sao?” Mẹ của Lưu Thục Phân cau mày nhìn con gái mình, sao con mình lại có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy.

“Mẹ à, Ái Quốc là một người đàn ông có trách nhiệm. Không giấu gì mẹ, khi chúng con qua đó, cuộc sống không tốt đẹp mấy, ăn không đủ no, lại thường xuyên chịu sự quấy nhiễu của người khác. Nếu không phải có anh ấy, con hoàn toàn không thể nào trụ nổi đến bây giờ. Chức vị thầy giáo này cũng chính là do anh ấy đã giúp con giành được đấy.”

Mới đầu, Lưu Thục Phân cũng cảm thấy Lục Ái Quốc thật nhàn rỗi, không có việc gì làm. Nhưng sau khi tiếp xúc, cô nhận ra anh là một người thông minh, tiến bộ và rất có nguyên tắc, quan trọng là anh đối xử với cô rất tốt. Rõ ràng bản thân anh ăn còn không đủ no, nhưng vẫn chừa phần cho cô. Cô cảm thấy ngoài bố mẹ ra, cũng chỉ có mỗi anh đối xử với cô như thế.

Vì vậy, để có thể ở bên Lục Ái Quốc, để có thể giải quyết tận gốc, cô phải nói ra những điều như vậy với bố mẹ mình, cũng là để bày tỏ sự quyết tâm của chính cô.

Mẹ của Lưu Thục Phân thở dài, lắc đầu và bước ra ngoài.

Kỳ nghỉ kết thúc, Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất lẽ ra phải rời khỏi xã Hòa Bình và quay trở về Bảo Ứng, kết quả Hà Ngọc Lan lại xảy ra chuyện

Vốn dĩ thân thể gần như đã lành, nhưng giờ lại bị chảy máu. Cố Kiến Quân mặt tái mét kéo chiếc xe đẩy, không dám chậm trễ một chút nào, anh đưa Hà Ngọc Lan đến bệnh viện.

Lần này tình hình nghiêm trọng hơn, khi đến bệnh viện thì bị đẩy trực tiếp vào phòng mổ. Không bao lâu sau, bác sĩ ra ngoài.

“Người nhà của Hà Ngọc Lan đâu?”

“Là tôi, tôi là chồng của cô ấy. Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?” Cố Kiến Quân vốn đang ngồi xổm trên mặt đất, nghe thấy tiếng bác sĩ gọi, anh nhanh chóng đứng dậy chạy tới.

“Hà Ngọc Lan động thai khí, cổ tử cung đã nở rồi, cô ấy sắp sinh. Tuy nhiên do chỉ mới hơn bảy tháng nên có khả năng xảy ra rất nhiều tình huống trong quá trình sinh nở. Nếu có chuyện ngoài ý muốn, giữ con hay giữ mẹ?”

“Giữ mẹ, nếu có chuyện ngoài ý muốn, xin bác sĩ hãy cứu vợ tôi!” Cố Kiến Quân nói một cách rất dứt khoát, nhưng đôi tay cũng anh run lên một cách không tự chủ.

“Được.”

Bác sĩ bước vào một lần nữa, và cánh cửa đóng lại với một tiếng “cạch”.

Cố Kiến Quân muốn quay trở lại, nhưng anh phát hiện ra rằng mình không thể cử động, toàn thân anh run rẩy không kiểm soát được.

“Anh hai, ngồi xuống đợi đi, chị dâu và đứa nhỏ đều sẽ không có chuyện gì đâu.” Cố Hướng Đông trực tiếp kéo Cố Kiến Quân qua, đè anh ta lên chiếc ghế dựa vào tường.

Tiếng gào thét khóc lóc của Hà Ngọc Lan bên trong, còn có tiếng quát tháo của bác sĩ hết lần này đến lần khác khiến Sở Y Nhất căng thẳng.

“Mọi chuyện không phải đang tốt lên à, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện nữa rồi?” Sở Y Nhất ngẩng đầu hỏi Cố Hướng Đông, như đang tự hỏi chính mình.

Cố Hướng Đông biết cô vợ nhỏ đang lo lắng nên đã dang tay ôm cô vào lòng.

Không bao lâu sau, bọn họ nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của đứa trẻ, bọn họ vội vã chạy đến.

“Sinh gấp, mẹ con đều an toàn, sinh ra một bé trai nặng ba cân chín lượng, nhưng vì sinh non nên hơi thở yếu ớt, chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức.” Sở Y Nhất nhìn đứa trẻ nhăn nheo, đỏ hỏn, lại còn nhỏ xíu đang nằm gọn trong lòng của bác sĩ. Ngay cả tiếng khóc cũng giống như muỗi kêu, có sức mà chẳng có lực, Sở Y Nhất không khỏi run lên, nhỏ như vậy phải làm sao bây giờ?

“Vợ tôi thì sao?” Cố Kiến Quân nhìn đứa trẻ, đôi mắt anh tràn ngập sự thương yêu.

“Hiện tại sản phụ vẫn ổn định, đợi quan sát thêm xem sao. Chúng tôi sẽ tiến hành vệ sinh, sau đó là có thể quay trở về phòng bệnh.” Bác sĩ nói xong, ôm đứa bé quay trở về.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 337