“Không sao là tốt, không sao là tốt rồi.” Cố Kiến Quân xoa xoa hai tay, đi tới đi lui rồi tự nhủ.
“Cố Hướng Đông, đứa bé này còn quá nhỏ, thời tiết lại lạnh như vậy, nếu không có biện pháp, e rằng...” Sở Y Nhất muốn đem đứa nhỏ giao cho hệ thống trang trại, yêu cầu quản gia nhỏ đưa đứa bé vào trong lồng ấp.
“Anh sẽ tìm cách.” Cố Hướng Đông biết ý của cô vợ nhỏ, bây giờ cũng không còn cách nào khác, đứa nhỏ này thật sự còn quá nhỏ.
Hà Ngọc Lan nghe tin đứa bé chỉ hơn ba cân, cô không kìm được nước mắt.
“Chị hai đừng khóc, vừa mới sinh xong, khóc nữa là mắt sẽ mù mất. Không phải bác sĩ đã nói rồi sao, bọn họ sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho đứa trẻ. Đợi khi nào đứa trẻ khỏe rồi, chúng ta lại đến đón nó về.” Cố Hướng Đông nói với Cố Kiến Quân và Hà Ngọc Lan. Bác sĩ đã giữ đứa trẻ ở lại để chăm sóc đứa trẻ, đợi sau khi mọi dấu hiệu sinh tồn đều bình thường sẽ bảo bọn họ lại đến và đón đứa trẻ về nhà.
Thật ra đứa trẻ đã nằm trong lồng ấp của hệ thống trang trại, ước tính sẽ được nuôi trong một thời gian.
“Ngọc Lan, em đừng khóc nữa. Chúng ta về nhà trước, chăm sóc sức khỏe của em thật tốt, có như vậy khi đứa trẻ về nhà, chúng ta mới có thể chăm sóc tốt cho nó được.” Cố Kiến Quân ôm Hà Ngọc Lan, mặc dù anh cũng muốn khóng, nhưng anh là đàn ông, anh không thể!
Sau khi Hà Ngọc Lan trở về nhà, tâm trạng của cô ổn định hơn một chút.
“Chị dâu, lúc trước em từ bệnh viện trở về, tình hình không phải đã ổn định rồi sao. Cớ gì đột nhiên lại xảy ra chuyện vậy? Có phải chị có làm chuyện gì khác nữa không? Hay là ăn món đồ ăn đặc biệt nào đó?” Trực giác mách bảo Sở Y Nhất, lần này Hà Ngọc Lan xảy ra chuyện quá đột ngột khiến cô không tài nào hiểu nổi, cho nên đành mở miệng hỏi Hà Ngọc Lan.
“Chị không làm gì hết. Sau khi trở về, chị rất cẩn thận. Anh hai em cũng không cho chị làm gì cả, gần như chỉ nằm trên giường nghỉ ngơi, ngay cả ăn cơm cũng do anh ấy bưng đến cho chị ăn. Còn những cái khác thì có, là mẹ, mỗi tối mẹ đều bảo Tiểu Xuyên bưng một chén mạch nha qua đây cho chị uống.” Hà Ngọc Lan quấn một chiếc khăn lên người, cô cau mày suy nghĩ về một số tình hình gần đây.
“Tiểu Xuyên đưa cho chị mạnh nha? Mẹ chưa một lần nào tự mình đến sao?” Sở Y Nhất cau mày.
“Không có, tất cả đều do Tiểu Xuyên...” Hà Ngọc Lan giật mình, “Ý em là Tiểu Xuyên...”
“Chị hai, chuyện đã đến nước này em cũng không giấu gì chị. Lần trước chị bị ngã, em đã nhờ Cố Hướng Đông quay lại kiểm tra. Con đường ở gần đó có kết băng, nhưng mấy ngày nay đâu có mưa, nước ở đâu ra chứ, nên em thắc mắc không biết có phải là Trần Chiêu Đệ hay không. Bây giờ thì đứa trẻ trong bụng chị lại sinh sớm, em sợ chúng ta đã bỏ sót vấn đề gì đó, vì vậy đã đến đây để hỏi chị. Xíu nữa em sẽ đi hỏi Tiểu Xuyên, chị đợi em quay lại.” Sở Y Nhất nói cho Hà Ngọc Lan nghe suy nghĩ của mình, sau đó đi ra ngoài.
Hà Ngọc Lan có phần không dám tin, một lát sau thì sắc mặt của cô trở nên lạnh lùng. Trần Chiêu Đệ, tốt nhất không phải do cô động tay vào! Nếu không phải Sở Y Nhất bảo cô ngồi đợi, cô thật sự muốn tự mình qua đó hỏi cho rõ ràng.
“Tiểu Xuyên? Cháu đang làm gì vậy?” Ngay khi Sở Y Nhất đến phòng của Cố Kiến Quốc và Tiểu Xuyên, cô nhìn thấy Tiểu Xuyên đang nằm trên bàn đặt ở trên giường, đọc sách.
“Thím nhỏ, cháu đang đọc sách.” Tiểu Xuyên không ngờ Sở Y Nhất qua đây, khi nghe giọng nói, cậu bé hơi kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời rất thành thật.
“Tiểu Xuyên thật sự rất ngoan, sau này nếu có gì không hiểu, cháu có thể hỏi thím nhỏ hoặc cô giáo Lưu nhé.”
“Vâng.” Tiểu Xuyên gật đầu.
Sở Y Nhất thở dài trong lòng, sau khi trải qua nhiều chuyện, Tiểu Xuyên đã trở nên hiểu chuyện và trưởng thành, Sở Y Nhất vừa nhẹ nhõm lại vừa có chút đau khổ.
“Tiểu Xuyên, thím nhỏ hỏi cháu. Thím hai bảo mỗi tối cháu đều đưa cho thím hai một bát mạch nha, có đúng không?”
“Vâng.” Tiểu Xuyên do dự sau khi nghe những gì Sở Y Nhất nói, nhưng vẫn gật đầu.
“Là bà nội bảo cháu đưa à?”
Lần này, Tiểu Xuyên do dự lâu hơn.
“Dạ không.” Nói xong, cậu bé cúi đầu xuống.
“Vậy thì bát mạch nha đó từ đâu mà ra?”
“Thím nhỏ, là mẹ cháu đem qua. Mẹ bảo mẹ đã biết lỗi rồi, biết thím hai đang có thai nên mới tốn tiền mua mạch nha và mang qua để tặng cho thím hai. Mẹ cháu sợ mọi người giận mẹ, bảo rằng nếu mẹ tự đi qua tặng thì mọi người sẽ không nhận, vì thế đã bảo cháu mỗi ngày đem qua tặng cho thím hai. Có như vậy, đứa em trai trong bụng của thím hai mới phát triển tốt hơn.” Tiểu Xuyên thành thật nói với Sở Y Nhất.
Nhìn ánh mắt trong sạch và thành khẩn của Tiểu Xuyên, trái tim của Sở Y Nhất như muốn c.h.ế.t lặng. Trần Chiêu Đệ à Trần Chiêu Đệ, cô xem cái nghiệp mà cô tạo ra kìa. Đây là con trai ruột của cô, sau này cô bảo nó phải đối mặt với mọi người trong nhà thế nào đây? Tấm lòng này của cô nên c.h.ế.t đi thì hơn!