“Ừ, thím nhỏ biết rồi, vậy bột mạch nha đó còn không?”
“Còn ạ. Thím nhỏ, để cháu đưa cho thím. Thím hai mới sinh em xong, cần phải bồi bổ dinh dưỡng.” Tiểu Xuyên chạy lên lấy ra một cái lọ thủy tinh giấu trong tủ.
“Tiểu Xuyên ngoan thật đấy. Cháu cứ chờ ở đây nhé, thím nhỏ đưa cái này qua cho thím hai, có được không?” Sở Y Nhất cầm lấy, nhẹ giọng nói.
“Dạ.” Một nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt Tiểu Xuyên, thím nhỏ khen mình, vậy có phải mẹ sắp được trở về?
Sở Y Nhất đưa phần còn lại của bột mạch nha cho quản gia nhỏ và yêu cầu cậu ta kiểm tra xem có vấn đề gì không.
Cố Hướng Đông vừa bước vào cửa, nhìn thấy khuôn mặt của cô vợ nhỏ ảm đạm đến khiếp sợ, tim đập loạn một nhịp: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cố Hướng Đông, em thật sự muốn đánh c.h.ế.t Trần Chiêu Đệ !” Sở Y Nhất tức giận siết chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi.
Quản gia nhỏ nói với cô, trong bình bột mạch nha đó còn thêm bột sơn tra, bột ý dĩ và cả xạ hương, bất kỳ món nào trong đây cũng không được đưa cho phụ nữ mang thai uống, huống hồ chi nhiều món như thế này đều được bỏ chung lại với nhau. Vốn dĩ Hà Ngọc Lan đã bị té một lần, cơ thể yếu ớt, giờ thêm một mớ này nữa thì làm sao không xảy ra chuyện?
Nhưng Tiểu Xuyên sao có thể vô can? Thằng bé hoàn toàn không biết những suy nghĩ xấu xa của Trần Chiêu Đệ, còn tưởng rằng nếu mình làm điều này, mẹ mình sẽ quay lại và sống với mình. Nếu thằng bé biết sự thật của chuyện này, làm sao thằng bé có thể chịu đựng được!
Vẻ mặt của Cố Hướng Đông thay đổi khi nghe những lời của cô vợ nhỏ.
“Em đã nói chuyện này với anh hai và chị hai chưa?”
“Chưa, em không biết nên mở miệng thế nào hết!” Cô muốn bảo vệ Tiểu Xuyên, nhưng cô không thể giấu giếm Cố Kiến Quân và Hà Ngọc Lan, thực sự cảm thấy rất nan giải.
“Em đừng nói, anh sẽ đi nói với anh hai.” Cố Hướng Đông nói xong thì đi ra ngoài.
Với tính khí cáu kỉnh của Cố Kiến Quân, sau khi nghe những lời của Cố Hướng Đông, anh trực tiếp chạy ra khỏi nhà và xông thẳng đến phía nhà của Trần Chiêu Đệ.
Cố Hướng Đông cũng không ngăn cản, trái lại còn đi cùng với anh mình. Sở Y Nhất thấy vậy, cô cũng lén lút đi theo sau.
“Trần Chiêu Đệ, cô mau cút ra đây cho tôi!” Cố Kiến Quân hét vào căn nhà rách nát của Trần Chiêu Đệ và ông lão răng vàng.
“Này cậu hai, cậu phát điên cái gì vậy, chúng tôi đã rời khỏi công xã và dời đến một nơi khỉ ho cò gáy, mấy người còn muốn thế nào nữa?” Ông lão răng vàng đâu có ngốc. Làm sao ông ta không biết bản thân vì cớ gì mà lại phải đến đây, nhưng vì Trần Chiêu Đệ nên ông ta cũng ráng nhẫn nhịn. Ở đâu mà chẳng như nhau, dời đi thì dời thôi. Tuy nhiên gia đình nhà họ Cố này có phải ức h.i.ế.p người quá đáng hay không, đến bây giờ vẫn không buông ta cho mình?
“Ông đi hỏi cái con độc phụ ở trong nhà đấy, hỏi xem cô ta đã làm cái gì? Tôi phát điên? Tôi nói cho mấy người nghe, bây giờ tôi vẫn chưa phát điên đâu, nếu như con trai tôi có chuyện bất trắc, tôi sẽ g.i.ế.c cô ta!” Hai mắt của Cố Kiến Quân đỏ au, gân xanh trên đầu cũng nổi lên.
Nhìn dáng vẻ của Cố Kiến Quân, ông lão răng vàng cũng cảm nhận được có gì đó không đúng, ông ta vươn cổ vào phòng gọi Trần Chiêu Đệ.
Trần Chiêu Đệ miễn cưỡng bước ra ngoài.
“Cái gì? Nhà họ Cố mấy người thích bắt nạt người khác, giờ bắt nạt tới nhà của tôi rồi à!”
Khi Cố Kiến Quân nhìn thấy Trần Chiêu Đệ bước ra, lại còn đi đứng với điệu bộ không hề ăn năn. Anh cũng không quan tâm là phụ nữ hay là cái gì nữa, xông lên trực tiếp đá Trần Chiêu Đệ vào tường. Trần Chiêu Đệ đau đến mức cau mày.
“Cậu hai Cố!” Ông lão răng vàng nhìn người đầu ấp tay gối bị đánh, ông ta vội vàng đi đến đỡ dậy, thậm chí còn quay lại mắng Cố Kiến Quân.
“Trần Chiêu Đệ, chúng tôi không nói thì cô tưởng rằng chúng tôi không có chứng cứ à, chẳng qua do tôi còn thương mến Tiểu Xuyên. Thân làm mẹ, liệu cô có từng nghĩ đến việc nếu thằng bé biết sự thật của chuyện này, cô bảo nó phải đối mặt với chú hai và thím hai của nó thế nào đây. Cô không sợ nó xảy ra chuyện gì hay sao!!” Sở Y Nhất cũng muốn xông lên đánh cô ta, loại người không tim không phổi này, hoàn toàn không xứng đáng làm mẹ.
“Mấy người nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu gì cả! Trái lại, mấy người lại tới tận nhà đánh người khác, mấy người phải cho chúng tôi một lời giải thích!” Trần Chiêu Đệ che bụng, nhưng vịt c.h.ế.t vẫn cứng họng, cô nhất quyết không thừa nhận.
“Trần Chiêu Đệ, tôi thấy nếu cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Sở Y Nhất lấy bình bột mạch nha ra, vẻ mặt Trần Chiêu Đệ thay đổi, vô thức lùi lại một bước.
“Bên trong này có cái gì, có cần tôi đi tìm một vị bác sĩ và kiểm tra lại giúp lần nữa không?” Sở Y Nhất nhìn Trần Triển Chiêu, cô nói với giọng khinh thường.