“Đây là đồ mà tôi đưa cho Tiểu Xuyên uống, vậy thì sao chứ? Mấy người có ý gì đây? Cứ coi như trong đó có gì, nhưng cũng đâu thể chứng minh được? Tôi vẫn có thể nói mấy do mấy người bỏ vào, sau đó tìm cách hãm hại tôi …”
Trần Chiêu Đệ chưa kịp nói xong, Cố Kiến Quân lại muốn xông lên. Lần này, ông lão răng vàng đã có sự chuẩn bị, ông ta mau chóng kéo Trần Chiêu Đệ trốn sang một bên, bằng không chắc chắn lại phải ăn thêm một cú.
Cố Hướng Đông kéo Cố Kiến Quân lại: “Trần Chiêu Đệ, cô là cái thá gì chứ? Đáng để tôi dùng cả tính mạng của vợ mình và con mình để hãm hại cô à, cô thật sự đề cao bản thân quá đấy!”
“Cô không thừa nhận cũng không sao hết, chúng tôi sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát xử lý. Đến lúc đó sẽ kêu Tiểu Xuyên và cô đối chất trước mặt nhau, xem thử rốt cuộc chân tướng câu chuyện là như thế nào!” Trần Chiêu Đệ đã dựa vào cái cớ là bọn họ bảo vệ cho Cố Tiểu Xuyên, không thể nào đối chất trước mặt với nhau, vậy thì cứ đập vỡ ảo tưởng của cô ta là được.
Quả nhiên, khuôn mặt của Trần Chiêu Đệ càng trở nên xấu xí hơn, mím chặt miệng không nói.
“Còn ông nữa, ông lão răng vàng. Trần Chiêu Đệ muốn g.i.ế.c người, các người ở chung một mái nhà, không thể nào mà chuyện gì cũng không biết. Ông không nói, đến lúc đó ông sẽ được coi là đồng phạm, cũng sẽ ngồi tù chung với nhau!” Sở Y Nhất chỉ vào ông lão răng vàng, cô nói với giọng hung dữ.
“Cô đừng có vu oan cho tôi, tôi không phải là đồng phạm gì cả. Tôi và mấy người không thù không oán, mắc gì phải tốn công tốn sức hãm hại mấy người, lại còn phải tốn nhiều tiền như vậy. Đều do một mình Trần Chiêu Đệ làm, tôi không biết gì hết.” Nếu không phải Trần Chiêu Đệ “chăm sóc” cho mình thoải mái, lại nói lời ngon ngọt, ông cũng sẽ không đưa chút tiền còn lại của mình cho cô rồi. Bảo gì mà cảm thấy có lỗi với Cố Tiểu Xuyên, muốn quay về thăm mua ít đồ cho thằng bé. Bây giờ thì hay rồi, hóa ra là để làm chuyện này.
Nghe tin mình sẽ bị bỏ tù, ông lão răng vàng nhanh chóng buông đôi tay đang đỡ lấy Trần Chiêu Đệ, trực tiếp quăng Trần Chiêu Đệ đứng ở đó một mình.
Trần Chiêu Đệ bị Cố Kiến Quân đạp một cú thật mạnh, ông lão răng vàng lại bất ngờ buông tay, cô lảo đảo xiêu vẹo, suýt nữa té ngã.
Nhìn bộ dạng tránh né của ông lão răng vàng, mặc dù bản thân cô cũng không để ý nhiều lắm đến ông ta, nhưng trong lúc này lại cảm thấy hơi buồn.
“Anh hai, chúng ta không cần phải phí lời với cô ta nữa, cứ gọi cảnh sát đi, để cảnh sát xử lý.”
“Báo cảnh sát à, cứ báo đi, mấy người nghĩ bây giờ tôi còn có gì đáng để lưu luyến nữa không?” Trần Triển Chiêu lảo đảo, cô mỉm cười, biểu cảm trông rất điên cuồng.
“Dựa vào cái gì? Con của tôi không thể giữ lại, vậy thì con của mấy người cũng đừng mong mà được sinh ra. Tôi đi đến bước này đều do mấy người nhà họ Cố đã hại tôi, tôi sẽ không để cho mấy người được sống yên ổn! Còn cô nữa, vĩnh viễn không thể nào có được có đứa con riêng của mình. Một con gà mẹ không biết đẻ trứng, đợi cô hết thời, cô nghĩ Cố Hướng Đông sẽ còn cần cô chắc? Ha ha.” Trần Chiêu Đệ chỉ vào Sở Y Nhất và cười.
Cố Hướng Đông cau mày, anh định giơ chân lên để đá một cái, nhưng Sở Y Nhất vội vàng kéo lại. Chỉ với một cú đá của anh, ai có thể chịu cho nỗi, tốt hơn đừng để xảy ra chuyện gì thì hơn.
“Cô chính là ngôi sao chổi, kể từ lúc cô đến, nhà họ Cố chưa một ngày sống bình yên. Cô chính là kẻ gây tai họa, cô không phải người …” Vẻ mặt của Trần Chiêu Đệ ngày càng trở nên điên cuồng, ngu dại, khiến người khác không thoải mái,
Cả ba người nhìn nhau, cuối cùng bỏ đi không quay đầu lại.
Không cần biết Trần Chiêu Đệ ngu thật hay giả, nhà họ Cố sẽ không để cô ở đây lâu hơn nữa, đó cũng là lòng tốt cuối cùng của bọn họ. Cố Tiểu Xuyên có người mẹ thế này chi bằng không có thì hơn!
Vậy nên, nếu như gặp chuyện phải nghĩ thoáng ra một chút, không được để bản thân bị cuốn vào và không thoát ra được. Nếu như lúc đầu Trần Chiêu Đệ không có suy nghĩ đen tối như vậy, có phải đã không có ngày hôm nay?
“A lô, anh.” Trong xã có người gọi Sở Y Nhất, bảo rằng có người tên Đường Cường gọi điện thoại tìm cô. Sở Y Nhất vội vã chạy qua, đúng lúc tiếng chuông điện thoại cũng vang lên, cô vội vàng nhấc máy nghe.
“Em gái, là anh, Đường Cường.”
“Anh, em biết là anh, có người gọi em qua và nói với em rồi.” Sở Y Nhất cười, Đường Cường thật là biết đùa, “Anh à, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Đứa trẻ mà Hà Ngọc Lan vừa mới sinh còn quá nhỏ, quản gia nhỏ đã làm kiểm tra, ít nhất cũng phải ở trong lồng ấp khoảng một tháng, có như vậy thì sức đề kháng mới tốt lên một chút. Khi mà đứa trẻ đủ tháng để ra ngoài thì thời tiết cũng trở nên ấm áp hơn, đứa trẻ càng dễ sống hơn. Chính vì để có thể thuận tiện chăm sóc cho đứa trẻ, Sở Y Nhất đã bàn bạc với Cố Hướng Đông, cô quyết định tạm thời ở lại xã Hòa Bình.