Cố Hướng Đông quay về để làm việc tiếp, Sở Y Nhất cũng đã nhờ anh xin nghỉ phép ở nhà máy chế biến thịt giúp mình. Nếu như xin nghỉ phép không tiện, vậy thì cô nghỉ việc là được.
“Ông lão đã truyền tin về rồi, bảo em có thời gian thì tự mình đi Thượng Hải một chuyến.”
“Ông ấy có nói là có chuyện gì không?” Sở Y Nhất cau mày, trong lòng không hiểu rõ. Năm ngoái ông lão đã đi qua đó, có chuyện gì mà phải xử lý lâu đến như thế? Bây giờ lại còn cần mình phải qua đó.
“Không có nói.”
“Anh à, anh tìm cách để liên lạc với ông lão đi, tìm hiểu thêm nhiều thông tin hơn một chút, như vậy cũng tiện cho chúng ta chuẩn bị. Chỗ em chắc cũng khoảng bảy đến tám ngày mới sau có thời gian rảnh, đến lúc đó em sẽ lại liên lạc với anh.” Sở Y Nhất nghĩ trong lòng, cô cũng không thể nào cứ thế mà qua đó trong khi không rõ chuyện gì. Trước tiên phải nhờ Đường Cường đào sâu thêm thông tin, đúng lúc đến khi đó đứa trẻ cũng có thể ra ngoài.
“Được, anh sẽ thử liên lạc thêm với ông lão.”
Ngay sau khi Sở Y Nhất cúp điện thoại, cô đi về nhà họ Cố.
“Chị hai?” Ngay khi Sở Y Nhất vừa bước vào, Hà Ngọc Lan nhanh chóng thu dọn đồ của mình.
“Ôi trời, chị hai, em đâu phải người ngoài, chị ngại ngùng cái gì chứ. Không sao đâu, chị cứ tiếp tục đi.” Sở Y Nhất cũng không coi mình là người ngoài, cô nhìn Hà Ngọc Lan đang ngồi trên giường với khuôn mặt ủng hồng, cô không hề cảm thấy ngại ngùng gì cả.
“Y Nhất...” Chỉ vài ngày sau khi từ bệnh viện trở về, Sở Y Nhất đã bí mật đưa cho Hà Ngọc Lan một thứ có hình dáng kỳ quái, nói là máy hút sữa. Bởi vì đứa nhỏ không có ở bên cạnh, muốn để đứa trẻ có sữa uống sau khi trở về từ bệnh viện, cô buộc phải vắt sữa từ trong bầu n.g.ự.c của mình ra theo đúng giờ mỗi ngày. Bằng không, nếu để quá lâu, sữa sẽ hết, đến lúc đó đứa trẻ lại không được uống sữa mẹ.
Vì đứa trẻ, nên mỗi ngày Hà Ngọc Lan đều nghe theo phương pháp mà Sở Y Nhất đã chỉ, hút sữa từ trong bầu n.g.ự.c ra. Chỉ là vừa nãy đã bị Sở Y Nhất nhìn thấy.
“Thật ra chị hai à, vẫn còn một cách khác.” Sở Y Nhất nhìn Hà Ngọc Lan, cô mỉm cười với ý đồ đen tối.
“Cách gì?” Hà Ngọc Lan hỏi với vẻ vô cùng mong đợi.
Sở Y Nhất ghé sát vào bên tai Hà Ngọc Lan nói một câu, sắc mặt của Hà Ngọc Lan càng đỏ hơn, cô đưa tay ra đẩy nhẹ Sở Y Nhất.
“Này, hai đứa đang làm gì vậy?” Mẹ cả Tôn bước vào phòng với bữa ăn đã chuẩn bị cho Hà Ngọc Lan. Mặc dù đứa trẻ không ở bên cạnh, nhưng bà cũng không thể nào hà khắc với Hà Ngọc Lan, vẫn chăm sóc tốt trong thời gian ở cữ.
Con dâu nhà họ Cố thật là hạnh phúc. Cả cái xã này, làm gì có cô con dâu nào được ngồi ở nhà trong thời gian ở cữ, hầu hết đều phải ra đồng làm ruộng, chỉ có nhà họ Cố là được. Đứa trẻ sinh sớm, có nhà nào có thể tiêu một đống tiền chỉ để cho đứa trẻ được nuôi dưỡng trong bệnh viện? Chỉ nhà họ Cố có thể. Tất cả những chuỵen này đã khiến cho các cô gái trong xã đều ghen tị không ngớt. Mã Đại Nha cũng ghen tị, anh hai Cố và hai ba Cố đã kết hôn rồi, chỉ có anh cả Cố thì vẫn chưa có vợ. Nếu như mình được gả qua đó, chẳng phải sẽ trở thành người mà kẻ khác phải ghen tị hay sao.
Sau khi Cố Kiến Quốc và Trần Chiêu Đệ ly hôn, cho đến giờ bọn họ vẫn chưa tái hôn. Còn Mã Đại Nha thì do chuyện của trước đây, cũng không ai dám tình nguyện đến nhà ngỏ lời. Mặc dù Cố Kiến Quốc từng kết hôn một lần, nhưng những người con trong nhà họ Cố đều trông rất đẹp trai, hơn nữa điều kiện gia đình cũng tốt như vậy, làm sao Mã Đại Nha không rung động được.
“Anh cả Cố, em không thể lật cái này được, anh có thể giúp em một chút không.” Khi ra đồng làm ruộng, Cố Kiến Quốc và Mã Đại Nha được chia chung một mảnh. Còn việc tại sao lại có thể được chia để làm chung một mảnh thì chắc có mỗi Mã Đại Nha biết. Bây giờ, Mã Đại Nha càng tỏ vẻ yếu đuối, nhỏ giọng nhờ Cố Kiến Quốc giúp đỡ.
Cố Kiến Quốc ngoái đầu xem, công việc này đối với con gái mà nói, thật sự không dễ gì. Anh cũng không nói nhiều, giải quyết giúp cô chỉ trong tích tắc.
“Cảm ơn anh cả Cố, anh uống nước chút đi.” Mã Đại Nha đưa cho anh một chai thủy tinh.
“Không cần.” Cố Kiến Quốc mở miệng ra từ chối mà không thèm nhìn lấy dù chỉ một lần. Bàn tay đang vươn ra của Mã Đại Nha chợt cứng ngắc, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Chỉ cần ở bên nhau, cô sẽ có cơ hội, dù sao chuyện này cũng không cần vội.
Sau Tết, tuổi tác của mẹ cả Tôn cũng đã lớn hơn. Sau khi bàn bạc với nhau, mọi người quyết định không để mẹ cả Tôn ra đồng làm ruộng nữa, đúng lúc Hà Ngọc Lan cũng vừa mới sinh con xong. Mẹ cả Tôn cũng không phản đối, trong nhà nhiều người như vậy, làm ruộng xong về nhà cũng có cơm ăn. Hơn nữa, với tấm lòng hiếu thảo của đàn con, bà cũng không thể không biết suy xét.