Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 342

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Hôm nay, vừa mới giặt đồ từ bên sông về, trên đường đi thì chạm phải bà La, người mà trước đây mẹ cả Tôn có tiếp xúc, vừa tới liền hỏi mẹ cả Tôn.

“Chị dâu nhà họ Cố, tôi có thể hỏi thăm chị một chuyện được không?” Bà La tiến lại gần, giọng điệu thì giống như đagg hỏi, nhưng động tác với vẻ mặt thì lại không phải vậy.

“ Tôi không cho cô nói thì cô không nói sao?”

“Như vậy không được, vậy thì sẽ khiến tôi ngộp c.h.ế.t mất, chị cũng biết rõ tôi mà.”

“Vậy cô còn không mau nói?” Mẹ cả Tôn tức giận nói.

“ Tôi nói, có phải chị muốn tìm một cô con dâu khác cho thằng cả nhà chị không?” Bà La nói với giọng thần bí.

“Ai nói vậy? Tạm thời tôi không nghĩ đến chuyện này, phải xem bản thân thằng cả như thế nào. Nó muốn tìm thì tìm, không muốn thì thôi, tôi cũng không miễn cưỡng. Đứa con dâu trước, tôi thật sự… hầy, thôi không nhắc nữa.” Mẹ cả Tôn nhớ tới Trần Chiêu Đệ, bà thở dài.

“Mấy người không nghĩ tới, nhưng tôi thấy có người đã nghĩ khá nhiều đấy!”

“Cô đã nghe ngóng được gì?” Mẹ cả Tôn đột nhiên đề cao cảnh giác. Thằng con trai lớn của bà muốn tìm vợ cũng không phải không được, nhưng bà không muốn nó lại tìm thêm một cô gái gây ra quá nhiều chuyện.

“Trong xã của chúng ta, có cô gái đợi gả nào lại không quen mặt với điều kiện gia đình bên nhà chị chứ. Nếu như tôi có con gái, tôi cũng muốn nhét nó qua nhà chị, chị nghĩ tâm tư của mấy người khác có thể không run động được sao? Tôi thấy cô gái Mã Đại Nha kia dạo này hay cần mẫn trước mặt của thằng con cả nhà chị lắm, tôi đoán chắc chị không biết nên đến đây để cảnh báo chị đấy!”

Hai chị em già đã hỗ trợ cho nhau cả nửa đời người, đương nhiên cũng biết mẹ cả Tôn không thể nào chấp nhận Mã Đại Nha làm con dâu, vậy nên mới đến và nói với bà ấy một tiếng, tránh đến khi đó trễ rồi thì không còn cách nào khác.

Sắc mặt của mẹ cả Tôn rất khó coi. Cố Kiến Quốc cũng biết, chắc chắn sẽ không có suy nghĩ đó đâu. Tuy nhiên, tâm tư của Mã Đại Nha như thế nào, bà không thể nắm chắc được, tóm lại bà không thể để cho Mã Đại Nha bước vào cửa!

*Bình sứ vỡ: chỉ việc những kẻ gian thương hay để những món đồ sứ dễ vỡ ở chỗ dễ thấy, dễ bị va chạm, hễ có ai sơ ý làm vỡ là nhảy ra bắt đền.

“Anh Cố, anh qua đây nghỉ ngơi một chút đi. Em có mang đồ ăn từ nhà đến nè, anh ăn một chút để xoa dịu cái bụng của mình.” Mã Đại Nha lấy trộm những quả trứng mà góa phụ Mã đã giấu kỹ, đem luộc chín rồi lén cầm qua đây, giờ thì đang ra vẽ nịnh bợ Cố Kiến Quốc.

“Không cần.” Cố Kiến Quốc cau mày, dạo này Mã Đại Nha nói nhiều quá, suốt ngày cứ lải nhải bên tai, anh nghe mà đau cả đầu. Làm việc cũng không còn linh hoạt như trước nữa, công điểm mấy ngày qua cộng lại cũng không nhiều như trước.

Bây giờ thì lại muốn anh qua đó nghỉ ngơi, nghĩ cái gì vậy? Cố Kiến Quốc không muốn đi, anh nghĩ như vậy xong lại tiếp tục làm việc chăm chỉ hơn! Anh muốn kiếm lại những công điểm mà dạo này đã bị mất đi.

“Anh Cố, cơ thể chính là tiền bạc, anh cứ làm việc như vậy thì ai mà chịu cho nỗi được chứ. Đây.” Mã Đại Nha bước tới kéo Cố Kiến Quốc, cô dúi vào tay anh hai quả trứng.

Cố Kiến Quốc cúi đầu nhìn xuống hai quả trứng, anh không cần, nâng tay lên định nhét lại vào trong.

Mã Đại Nha không cần, hai người cứ giằng co qua lại.

“Cố Kiến Quốc, con làm gì vậy!” Mẹ cả Tôn nhìn thấy từ phía xa, bà tăng tốc chạy tới và hét lớn.

“Mẹ, tại sao mẹ lại đến đây? Con không làm gì cả. Mã Đại Nha cho con trứng nhưng con không muốn, con đang trả lại cho cô ta.” Cố Kiến Quốc bị mẹ mình gọi thẳng tên, anh hơi ngơ ngác. Anh có làm gì đâu, tại sao mẹ anh lại trông có vẻ rất tức giận!

“Mã Đại Nha, trứng gà của mấy người không cần tiền à, cứ tùy tiện tặng cho người khác hay sao?” Nói xong, bà lấy trứng gà từ trong tay của Cố Kiến Quốc nhét lại vào trong lòng của Mã Đại Nha, “Trứng gà này của cô, nhà họ Cố chúng tôi ăn không nổi!”

“Bác ơi, cháu không có ý gì khác, cháu chỉ cảm thấy anh Cố làm việc quá vất vả, nên cháu muốn cho anh ấy một ít đồ ăn để cầm bụng mà thôi.” Mã Đại Nha nói với giọng tủi thân, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên nhìn Cố Kiến Quốc. Tuy nhiên Cố Kiến Quốc không thèm quan tâm, anh lại quay đầu tiếp tục làm việc.

“Mã Đại Nha, Cố Kiến Quốc có làm việc vất vả hay không thì cũng có người nhà họ Cố lo lắng cho nó, không tới lượt cô. Hôm nay tôi cũng sẽ nói rõ cho cô biết, Mã Đại Nha, tôi không thể nào để cho cô bước vào cửa nhà họ Cố chúng tôi. Hơn nữa, thằng con cả nhà tôi cũng không có ý gì với cô hết. Nếu như cô không có ý này, vậy thì bác gái đây hôm nay đã mạo phạm đến cô, xin lỗi cô trước!”

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 342