“Bác ơi...” Đôi mắt của Mã Đại Nha ngấn lệ, trông rất đáng thương, “Bác cho con một cơ hội đi, con thật sự rất thích anh Cố, bên cạnh anh ấy không ai chăm sóc, con rất muốn chăm sóc cho anh ấy …”
“Dừng, dừng ngay. Mã Đại Nha, có phải cô bị mất trí nhớ, cô quên rằng mới đầu gia đình cô đã hủy hoại thanh danh thằng con út nhà tôi thế nào à, khiến nó không thể nào lấy được vợ trong một thời gian dài. Gia đình cô quên nhưng gia đình chúng tôi không thể nào quên, vậy nên cô cũng đừng có nói với tôi những điều vô nghĩa này nữa.”
Mẹ cả Tôn không bao giờ để mình bị dính chiêu này, nhìn thấy Mã Đại Nha khóc lóc ỉ ôi, người nào không biết còn tưởng người nhà họ Cố đã làm gì với cô ta.
“ Nhưng mà… con và anh Cố thích nhau. Mấy ngày nay bọn con làm việc cùng với nhau, anh ấy đều không nỡ để con làm việc nặng nhọc, đều làm hết phần của con.” Mã Đại Nha gào khóc to hơn, ảnh hưởng đến mọi người đang làm việc xung quanh.
Mẹ cả Tôn tức giận đến mức muốn tát vào đầu Cố Kiến Quốc hai cái, chọc ai không chọc, lại chọc vào Mã Nhị Nha này.
“Cố Kiến Quốc, con lại đây cho mẹ!”
Cố Kiến Quốc ngồi lựa đống phân hữu cơ, đang định bón phân thì nghe tiếng mẹ của mình gọi mình, anh vội vã buông việc trong tay và chạy lại.
“Mẹ, sao vậy?”
“Mã Đại Nha nói con thích cô ta, mấy ngày nay đều đang làm việc giúp cô ta, có chuyện này hay không?”
Cố Kiến Quốc nhìn thấy người quan sát càng ngày càng nhiều, rồi nhìn Mã Đại Nha đang khóc đến đỏ cả mắt, lại nghe được những lời mà mẹ mình nói, anh suýt nữa đã nhảy cẩng lên.
“Mẹ, mẹ đừng có nói lnug tung, tại sao lại thành con thích cô ta vậy. Chính cô ta lúc nào cũng qua nói với con, công việc quá nặng nhọc, cô ta không có sức làm. Con nghĩ do làm chung một đội, không thể để cô ta làm lỡ tiến độ của mình nên mới giúp cô ta một tay, sao lại thành con thích cô ta rồi!”
Cố Kiến Quốc nhìn Mã Đại Nha với vẻ không hài lòng, Mã Đại Nha không ngờ Cố Kiến Quốc lại nói thẳng như vậy. Cô tưởng rằng anh là một người đàn ông, sẽ không khiến phụ nữ khó xử, nên mới quyết đánh đến cùng, làm liều một phen, nào ngờ lại bị vả mặt.
Tuy nhiên, Mã Đại Nha không phải là người chỉ có chút bản lĩnh như vậy.
“Anh Cố, sao anh lại có thể nói thế. Mấy ngày nay anh đối xử tốt với em như vậy, những người làm chung nhóm của chúng ta cũng nhìn thấy điều đó, em đâu có nói lung tung.” Mã Đại Nha nói xong nhìn những người xung quanh.
“Khỏi phải nói, gần đây Cố Kiến Quốc và Mã Đại Nha rất thân thiết.”
“ Đúng thế, hơn nữa còn giúp Mã Đại Nha không ít.”
“ Tôi còn thấy cậu ta uống nước của Mã Đại Nha nữa, quan hệ kiểu gì thế này? Hai người có thể uống chung một bình nước sao?”
...
“Ôi, sao ở đây lại sôi nổi thế?” Sở Y Nhất một tay nắm lấy hạt hướng dương, một tay đẩy đám người qua một bên và chen vào, mọi người lập tức ngừng nói.
Ai mà không biết đây chính là người mạnh nhất trong nhà họ Cố, lại còn có người bảo kê, bọn họ không muốn động vào cô!
“Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi qua đây để xem trò vui thôi.” Cô vừa nói vừa cắn hạt dưa, điệu bộ như thể ai muốn tham gia thì cứ tham gia.
“Anh à, anh nói xem, có phải anh cũng tốt bụng quá rồi không, người ta mở miệng nhờ là anh giúp người ta làm ngay à?” Sở Y Nhất nhìn Cố Kiến Quốc, cô hỏi ngược lại.
Cố Kiến Quốc không nói nên lời.
“Cũng khó trách, anh xem trong nhóm của anh đi, nhiều lao động trẻ khỏe thế này, không kiếm anh thì kiếm ai đây, dù sao cũng chỉ mỗi anh chưa có vợ.”
Mới đầu, mẹ cả Tôn không hiểu ý của con dâu, giờ khi nghe lời cô nói, mẹ cả Tôn đã hiểu ra. Mẹ cả Tôn thở phào nhẹ nhõm, bà vẫn nên đứng xem kịch thì hơn. Có con dâu ở đây, làm gì cần bản thân bà phải ra tay nữa!
Mọi người nghe vậy, ai cũng nghĩ lại. Đúng thế, nhiều người như vậy, tại sao cứ phải nhờ mỗi Cố Kiến Quốc giúp đỡ, những chàng trai khác chẳng lẽ không tồn tại?
Bây giờ Mã Đại Nha mới biết, Sở Y Nhất đang cố bẻ lái, nói cô đang cố tình tiếp cận Cố Kiến Quốc!
“Sao thế? Mã Đại Nha, cô còn luộc trứng gà cho anh cả của tôi nữa à, không ngờ lại có chuyện tốt như vậy đó!” Sở Y Nhất nhìn hình dạng phồng lên một cách bí ẩn trong túi của Mã Đại Nha, cô thầm đoán.
“Cái gì, còn có trứng gà nữa à. Sớm biết vậy thì tôi cũng giúp cô một tay rồi, Đại Nha.” Đặng Đại Ngốc nghe nói có trứng gà, không nghĩ ngợi nhiều, mở miệng nói.
Điều này khiến mọi người bật cười thật to, anh ta cũng không biết mọi người đang cười cái gì nhưng cũng cười theo.
“Đại Ngốc, không được đâu, cậu không xứng, người ta không có để ý cậu.” Cũng không biết ai nói ra câu này, mọi người lại cười dữ dội hơn.