“Hả? Không thể nào, chẳng phải em rể là…” Cảnh sát hay sao, tại sao lại như vậy, cậu ta muốn qua đây để bắt vợ của mình à. Cũng không đúng, lần trước Cố Hướng Đông đã đi cùng với em gái của mình qua đây, nếu như muốn xử lý bọn họ thì cũng không phải là bây giờ!
“E rằng không phải anh ấy...”
Nghe vậy, Đường Cường không dám chậm trễ nữa, nhanh chóng gọi người tới và truyền lệnh, động tĩnh bên này của bọn họ hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của những người kia.
“Không được cử động, chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ. Không được cử động, ôm đầu và quỳ xuống mau.” Vài người bên kia đã lên tiếng, sau đó có một vài viên cảnh sát xông ra từ trong bóng tối.
“Anh, vứt đồ lại đi, chúng ta chạy thôi.” Sở Y Nhất quyết định rất nhanh, dẫn mọi người đi vào bóng tối.
Có người vẫn luôn theo dõi động tĩnh của đám người ở chợ đen, nhìn thấy bọn họ lén bỏ chạy, cũng nhanh chóng đuổi theo.
Thật ra Sở Y Nhất không có rời đi, cô trốn sang một bên chỉ để xem ai là người dẫn đầu đội cảnh sát này, kết quả cô cũng không quen biết.
“Phó Cục trưởng La, bọn họ chạy mất rồi, đuổi không kịp.”
Ôi, La Đại Dũng!
“Không đuổi kịp dù chỉ một người?”
Không ai lên tiếng, La Đại Dũng quay đầu bỏ đi với vẻ mặt u ám.
Sở Y Nhất cũng không càm ràm nữa, cô trực tiếp trở về nhà của mình từ hệ thống trang trại, Cố Hướng Đông đang ngồi ở bàn xem cái gì đó.
“Cố Hướng Đông.”
“Ừ, em về rồi, lại chạy lung tung nữa à.” Cố Hướng Đông ngẩng đầu nhìn cô vợ nhỏ một cái rồi cúi đầu tiếp.
“Cố Hướng Đông, nghe em nói này, hôm nay chợ đen bị đột nhập, anh có biết không?” Sở Y Nhất lo lắng nắm lấy cánh tay anh.
“Em nói cái gì?” Cố Hướng Đông trực tiếp đứng lên.
“Có phải anh không biết?” Đây không phải là một hiện tượng tốt. Cố Hướng Đông là Cục trưởng, thế nhưng anh lại không biết động thái của cấp dưới, hơn nữa đây không phải là chuyện nhỏ.
“Có phải La Đại Dũng dẫn người qua đó?”
“Anh biết à. Chính là anh ta, anh ta kêu người trà trộn vào chợ đen trước, nghiên cứu vài ngày sau đó mới thu lưới bắt người.”
“Người bên em không sao chứ?” Là Cục trưởng cục cảnh sát, mặc dù không nên nhưng anh vẫn hỏi.
“Mọi người không sao cả, em đã bảo mọi người để hết đồ lại, trực tiếp tháo chạy. Những thứ còn lại ước tính là chiến lợi phẩm của La Đại Dũng.” Nếu bảo không thấy tiếc đống đồ đó thì không thật lòng lắm, nhưng điều càng khiến Sở Y Nhất không vui chính là tại sao người này lại để mắt đến chợ đen một cách âm thầm như vậy?
“La Đại Dũng được thăng cấp từ dưới lên. Không ngờ anh lại không biết sự việc lần này, e là anh ta không dùng người trong cục cảnh sát, chắc là mượn người bên phía đồn cảnh sát.” Cố Hướng Đông cau mày, anh phân tích vấn đề. Còn việc tại sao lại làm sau lưng Cố Hướng Đông thì chắc là muốn lập chút thành tích, đạt được sự khẳng định.
“Cục trưởng Cố, tôi vốn tưởng rằng anh sẽ bảo vệ chúng tôi, nhưng bây giờ dường như không có tác dụng!”
“Gần đây mọi người nên tiết chế một chút, ngày mai anh sẽ đến văn phòng để xem chuyện gì đang xảy ra.”
“Ồ, được rồi.”
Cố Hướng Đông lưu ý điều này ở trong lòng, anh vẫn luôn theo dõi động tĩnh của nhà La Đại Dũng. Phải rất muộn La Đại Dũng mới trở lại, Cố Hướng Đông nghe thấy tiếng động, anh đứng ở trong một góc khuất nhìn La Đại Dũng xách một túi đồ lớn quay về. Khi đi ngang qua nhà của Cố Hướng Đông, anh ta còn bất giác nhìn một cái.
“Đại Dũng? Là anh về đấy à?” Tống Hồng Quyên vẫn chưa ngủ, giờ nghe thấy tiếng động, cô nhanh chóng hỏi.
“Ừ, là anh, sao em còn chưa ngủ.”
“Chẳng phải vì anh vẫn chưa về hay sao, em ngủ không ngon… hả? Anh xách cái gì vậy?” Tống Hồng Quyên mặc quần áo vào rồi bước ra ngoài, nhìn thấy một túi đồ lớn dưới chân La Đại Dũng, cô tò mò hỏ.
“Nhỏ giọng đi.” La Đại Dũng cau mày, anh chán ghét việc giọng của vợ mình quá to.
Tống Hồng Quyên nghe vậy cũng không nói thêm nữa, cô tự mình mở túi đồ ra. Nhìn thấy bên trong chứa đầy những thứ quý hiếm như gạo, mì, đường nâu và còn có một miếng thịt lớn. Tống Hồng Quyên không thể kìm lòng được, cô vui mừng khôn xiết.
“Đại Dũng, mấy cái này từ đâu ra vậy?”
“Đừng hỏi những gì không nên hỏi, giữ chặt miệng, khi ra ngoài không được nói gì dù chỉ một chữ!”
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của La Đại Dũng, Tống Hồng Quyên cũng hiểu. Nguồn gốc của những thứ này e là đến từ những nơi không nên nhắc đến, tuy nhiên cô cũng không muốn nghĩ về những chuyện này, có thể đến tay mình là được.
Cô vội vàng lấy những món đồ đó ra và cất thật kỹ, ngày mai lại có thể làm những món ngon ăn rồi.
Cố Hướng Đông nhìn La Đại Dũng bước vào nhà, sau đó anh nhẹ nhàng quay lại nằm xuống. Ngay khi Sở Y Nhất cảm thấy có người bên cạnh, cô quay người lại, trực tiếp nép vào vòng tay của Cố Hướng Đông. Nhìn cô vợ nhỏ nằm trong lòng của mình, Cố Hướng Đông mỉm cười với thái độ nuông chiều, ôm cô và cũng ngủ thiếp đi.