“Chị dâu, chẳng phải em muốn bên mấy chị em nhiều hơn nữa sao. Chị xem này, em chẳng biết cái gì cả, còn phải học hỏi các chị nhiều đấy.” Sở Y Nhất cảm thấy bản thân mình vô tội, hai người bọn họ có chuyện gì cũng đừng lôi kéo mình vào chứ!
Tống Hồng Quyên nghe vậy, nhất thời không biết nói gì.
Đúng là cô đến làm việc trong nhà máy chế biến thịt, nhưng dù là các chị dâu trong khu nhà ở thuộc sở hữu của cơ quan nhà nước hay là chị Từ và anh Lý trong văn phòng làm việc kia, nói ra nói vào lúc nào cũng nhắc đến Sở Y Nhất, cứ cảm giác như vì cô mà Sở Y Nhất mới không thể đi làm vậy. Nhưng rõ ràng cô cũng là một thành viên trong khu nhà ở thuộc sở hữu của cơ quan nhà nước mà, cô cũng có tư cách chứ, tại sao phải là Sở Y Nhất nhường cho cô!
Cho nên hôm nay khi chị dâu kia nói đùa, trong lòng cô tức giận nên mới nói ra những lời đó.
Giờ cô lại cảm thấy hơi hối hận, cảm thấy mình quá bốc đồng. Dù gì cô với chồng cũng vừa mới đến đây, vẫn chưa có nền móng gì, bây giờ vẫn chưa phải lúc trở mặt, điều này sẽ không có lợi cho cô và Đại Dũng.
“Các chị dâu đều là người giỏi gian trong cuộc sống, em cũng phải học hỏi các chị dâu.” Tống Hồng Quyên mỉm cười nói thêm một câu.
“Chúng tôi không dám nhận, em là công nhân trong nhà máy chế biến thịt, thật vinh dự biết bao, không cùng tầng lớp với chúng tôi. Sau này, chúng tôi cũng phải học hỏi giống như em.”
Hà Thúy Lan nháy mắt với Sở Y Nhất, Sở Y Nhất cảm thấy nếu như cô lại tiếp tục ở lại sẽ rất là ngượng ngùng, nên lặng lẽ chuồn đi mất.
Sở Y Nhất nghĩ thầm, trước đây khi cô làm trong nhà máy chế biến thịt, không biết mấy người chị dâu kia thảo luận về cô trong lúc nói chuyện riêng như thế nào? Tuy nhiên những điều này không quan trọng, cô cũng không muốn làm công nhân ở trong nhà máy chế biến thịt nữa, giờ cô là một người rảnh rỗi, chắc sẽ không còn ai nói gì về cô nữa!
Tối đến, Sở Y Nhất lại đi một vòng chợ đen. Đường Cường nói với cô rằng dạo này trong chợ đen xuất hiện rất nhiều gương mặt mới, cô muốn qua đó xem sao.
Đường Cường phụ trách chợ đen, ông lão thì giúp cô thu thập một số di vật văn hóa. Di vật văn hóa lúc này thật sự vô giá trị, những đồ nội thất cũ kỹ đều được bán theo cân, chỉ cần trả lại bằng một ít lương thực là được. Sở Y Nhất thực sự thấy rất đáng tiếc, cho nên cô đã nhờ ông lão giúp mình thu nhập tất cả, vì ông lão có đôi mắt rất tinh tường, nhìn đồ khá chuẩn. Ông lão có thể nhìn ra những món đồ giả, vậy nên giao lại chuyện này ông lão là thích hợp nhất.
Được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, tóm lại lương thực mà, cô nhiều lắm, chỉ có điều không muốn lãng phí những món đồ quý giá này.
Một số lượng đáng kể đồ cũ có giá trị đã được thu thập trong hệ thống trang trại. Quản gia nhỏ cũng đã sắp xếp ra một kho riêng, phân loại chúng và cất những thứ mà Sở Y Nhất thu nhập được. Mỗi lần đến hệ thống, nhìn thấy các loại đồ đạc được sắp xếp có trật tự, trong lòng của Sở Y Nhất cũng tràn đầy cảm giác thành tựu.
“Em gái, em thấy chưa? Bên đó hai người, bên kia còn một người. Trước đây anh chưa từng gặp lần nào, đồ mà bọn họ cũng chỉ là những món đồ thường ngày, không có gì đặc biệt.” Đường Cường càng ngày càng thận trọng, chỉ cần một biến động nhỏ, anh cũng phải làm cho nó rõ ràng.
Đường Cường nhìn Sở Y Nhất lấy từng món từng món trong túi đồ ra, sau đó miệng cứ đóng đóng mở mở không ngừng. Sở Y Nhất thuận theo hướng chỉ tay của Đường Cường, nhìn máy người đang ở bên kia.
“Em không nhìn ra gì cả, anh à, có khi nào anh căng thẳng quá không? Thực ra bọn họ chỉ là những người tiêu dùng bình thường và qua đây mua đồ thôi?” Sở Y Nhất cũng không nắm chắc, nói ra thì chợ đen này được Đường Cường cai quản cũng một thời gian dài rồi, đại có cũng có một số người gần như là khách cố định. Những khuôn mặt lạ lẫm cũng có, nhưng bọn họ gần như chỉ đến đây một hai lần, sự xuất hiện đột ngột của những người trẻ tuổi thế này chắc chỉ là một vài điều ngoài ý muốn.
“Anh cũng hi vọng như vậy.” Nghe Sở Y Nhất nói thế, lông mày Đường Cường vẫn không buông lỏng, hi vọng anh đã suy nghĩ quá nhiều, trong lòng vẫn không bớt sự bất an.
Mặc dù ngoài mặt Sở Y Nhất không quan tâm lắm, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn dán mắt vào những người đó. Khi nhìn thấy vài cử chỉ và cái gì đó giống mật khẩu giữa bọn họ, cô lập tức đứng yên tại chỗ, chắc những người này không phải là cảnh sát đâu, phải không?
Sao cô cứ cảm giác giống như những bộ phim truyền hình về cảnh sát của trước kia, những người cảnh sát đó cũng có những ám hiệu riêng như vậy.
“Anh, anh đi thông báo đi. Hãy chuẩn bị sẵn sang, em nghi ngờ những người này là cảnh sát, e là chúng ta đã bị bọn họ nhắm rồi.” Sắc mặt của Sở Y Nhất hơi nghiêm túc, nhưng mà, Cố Hướng Đông không hề nói với cô chuyện này!